22/4/10

Vũng lầy

Một ngày vào khoảng đầu năm 1963, cái thời cha đi dạy học ở BìnhChính (Phan Rang).
Hôm đó 3 cha con (Sơn, Thạch) ra bến xe đò để về nhà, ngồi trên xe đã khá lâu nhưng còn quá ít khách nên xe vẫn chưa chạy. Thấy hơi mắc tiểu nên tôi xin phép xuống xe đi tìm chỗ giải quyết, anh Sơn cũng theo gót.
Nhãn quan tuổi thơ không nhìn được bao quát nên cái bến xe nó rộng lớn làm sao ấy! Hai anh em vội vã chạy ra xa, tận gần bờ rào để kiếm được chỗ khuất. Đang chạy ngon trớn sao tự nhiên cái chân dính cứng ngắc dưới đất, không làm sao nhấc lên nổi : kết quả là 2 thằng ngã nhào vào vũng bùn, rất may là vũng bùn bắt đầu khô nên không có nước, chỉ bị bùn dính dơ hết quần áo. Số là vũng bùn không có nước, mặt lang láng nên bước nhào lên mà không nghĩ nó dính dẻo quẹo như thế.
Không còn nhớ cú ngã vào vũng bùn có làm “tịt nòng” không nhưng chỉ còn nhớ 2 anh em quay trở lại xe làm cha phải đi xuống tìm cách lau chùi sơ cho bớt dính bùn trước khi leo lên xe về Phan Thiết.
(Sơn : Anh cũng còn nhớ câu chuyện này, đó là vào cuối năm Âm lịch 1962, 3 cha con chờ xe để về ăn Tết)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét