19/4/10

Kỷ niệm cậu cháu

Các cháu, vì hoàn cảnh, từ nhỏ đã rời xa  quê cha đất tổ, nên  chỉ có mình cậu là người thân duy nhất có liên hệ gần gũi, cậu Trực. Cậu cũng vậy, nên  rất thương và quan tâm đến các cháu. Lần nào có dịp tiếp xúc với cậu, cậu đều hỏi han cặn kẽ nhiều điều bởi vì cậu có trí nhớ rất sắc sảo như mẹ vậy. 
Một trong những ưu nét đặc biệt của cậu Trực mà Sơn diễn tả rất đúng là “cậu sống rất có tình có nghĩa”. Tuy nhiên  cậu có phần bị ảnh hưởng bởi ý nghĩa của cái tên ông bà đặt cho, nên cậu rất ư là “trực tính”mà đặc biệt là rất nóng nảy ! Cậu nói liền các suy nghĩ của mình ở “thì một” cách dứt khoát không do dự nên đôi khi ít nhiều mang tính chủ quan và thiếu thông cảm.
Đối với cháu, vì có dịp tiếp xúc với cậu từ lúc còn nhỏ và gần gũi với cậu, dĩ nhiên là chỉ trước khi đi tu, nên có khá nhiều kỷ niệm với cậu.

Ngoài những lúc nóng nảy bực bội ra cậu có vẻ chững chạc khoan thai, ăn nói rất dí dỏm duyên dáng. Cậu nhái các giọng nói ở mìền quê nhà ta rất tài tình như “Kẻ Đoọng coõng mụ o” chẳng hạn. Cậu còn có máu văn nghệ, biết đàn violon, học giỏi.

Lúc nhà mình ở trên Quản Lợi, mỗi lần cậu về nghỉ phép là thế nào cũng có quà cho các cháu. Chắc là còn nhiều thứ khác nữa nhưng cháu  nhớ có lần cậu mua cho hai chị em chiếc “tàu bay”. Vặn dây cốt lên làm quay cánh quạt phía  trên, nâng máy bay lượn qua lượn lại, bay ra phía sau vườn  đậu lên cả cành lá chuối. Ôi thật tuyệt vời dưới đôi mắt một đứa bé! Ngày xưa trẻ con mà có món đồ chơi tầm cỡ như vậy là quý hiếm và thích thú lắm rồi !

Thế rồi có một lần cậu dẫn cháu đi vào trong rừng chơi. Hình như rừng đó ở đâu xa xa phía sau nhà  trên Quản Lợi. Nơi mà có lần cha đào được những ổ mối đem về cho gà ăn. Còn nấm mối thì đến mùa mưa có khi người ta đi lặt được cả thúng đem về cho nhà mình.
Trên con đường mòn nhỏ xíu dẫn bước vào rừng, mát mẻ, có những bông hoa dại xinh đẹp bên cạnh những cánh bướm đầy màu sắc. Thỉnh thoảng gặp những cây to không lồ đầy bóng mát với  những dây leo chằng chịt. Xa xa tiếng chim rừng vang lên những âm thanh kỳ thú !
Cậu cháu đi chơi được một đỗi thì bỗng dưng cậu hỏi,  cháu có muốn đi tiếp vào rừng nữa không ? Cháu thích lắm  nên trả lời muốn đi nữa. Nhưng bất ngờ cậu nói : cháu muốn đi thì đi một mình vậy, còn cậu đi về đây ! Nghe vậy cháu cụt hứng vì sợ hãi. Con bé 4, 5 tuổi làm sao dám đi vào rừng một mình. Cháu nói ngay với cậu : vậy thì cháu đi về với cậu! Biết cháu sợ không dám đi cũng không dám về một mình, thế là cậu lại tấn công tiếp : bây giờ nếu cháu muốn về thì cứ về một mình, còn cậu đi tiếp vào rừng đây.
Chỉ có vậy mà hai cậu cháu dùng dằng với nhau mãi. Đối với một đứa con nít, lệ thuộc mọi sự nơi người lớn  thì đó cũng là chuyện quan trọng lắm nên cháu vẫn còn nhớ đến bây giờ !

Trong những bức ảnh kỷ niệm, có hình cậu  chụp chung với cha mẹ và 3 chị em Tuyết Sơn Hùng, còn một pô khác nữa là chụp chung hai cậu  cháu. Nếu nhìn kỹ tấm hình thì sẽ thấy cái mặt của cháu “bí xị” vì mới bị cậu nạt cho  trước khi chụp hình. Hôm ấy đi đến tiệm chụp hình với cậu, cháu mặc bộ quần áo cậu mới may cho, mang cả giày mới nữa. Trước khi chụp hình, ông “phó nhòm” đưa cho cháu một bó hoa bằng ny lông  ôm vào mà chụp để nhìn cho lịch sự. Khổ một điều là ở nhà cha mẹ luôn căn dặn : ai đưa cho cái gì thì không được lấy, chỉ khi nào cha mẹ cho phép mới được lấy. Do đó mà cháu đâu có dám cầm lấy bó hoa ông thợ chụp ảnh đưa cho.  Cậu quay qua trừng mắt nạt :  “… người ta đưa cho sao mà không cầm lấy ?”  Thế là im thin thít và riu ríu cầm lấy bó hoa. Tấm hình nay còn đó !

Thời gian cậu đi học ở Phan Thiết và ở trong gia đình mình. Cậu thường ăn cơm ở đâu mà cháu  không nhớ có mặt cậu trong những bữa ăn gia đình. Cháu chỉ nhớ là lâu lâu cậu đem bạn bè về nhà chơi, bạn trai có, bạn gái có. Cậu kéo đàn Violon rất hay và hát hò với bạn bè. Những bản nhạc cháu nghe rất thích mà nay vẫn còn nhớ như bài “Tiếng còi trong sương đêm”, “Mẹ ơi thôi đừng khóc nữa !”, “Tôi yêu xóm nghèo”,  “Làng tôi” … toàn là những bài có lẽ hợp với tâm trạng của cậu ! (Những bài này cha cũng hay hát và kéo violon)
Cậu thường quan tâm và khuyến khích việc học hành nên thỉnh thoảng có cơ hội đặc biệt như học giỏi, thi đậu đều có quà của cậu, khi thì cái bút lúc thì sách vở. Lúc cháu đi tu vào năm 1964 cậu tặng cháu quyển sách lễ Misa có mạ vàng. Rồi lúc cậu đi tu nghiệp ở Mỹ về,  phần của cậu  cho cháu là một cái vali mà cháu vẫn giữ đến ngày nay chỉ để ghi nhớ kỷ niệm về cậu mặc dù quá lâu năm, nó đã bị bung ra cả. 

Cuộc đời của cậu, vì hoàn cảnh,  di cư vào Nam lúc còn trẻ tuổi, xa mái ấm gia đình, long đong lận đận, bôn ba giữa chợ đời, phải tự bươi chải và xây dựng lấy cuộc đời. Chắc không đơn giản với cậu chút nào !
Cháu không nhớ rõ cụ thể chuyện gì nhưng cháu biết mẹ cũng phải khổ vì cậu. Mẹ bị cậu hiểu lầm và oán trách trong một thời gian khá dài !!!

Thương cậu, cháu mong muốn cho cậu được hạnh phúc bình an. Niềm mơ ước có lẽ thiết tha mà cậu  bày tỏ qua việc đặt tên cho các em là Lộc, Khương, An. 

Bây giờ cậu sống ở phương trời xa. Hi vọng cậu còn có cơ hội về thăm các cháu và những người thân mà có lẽ kỷ niệm còn đầy ắp trong tim.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét