(Chuyện tôi không được chính mắt thấy, chỉ được nghe thuật lại nhưng xét thấy không thể thiếu trong danh sách những biến cố gia đình nên viết lại đây để hầu có thể chuyển đạt cho các em còn nhỏ hay con cháu về sau.)
Chúa nhật, ngày 17 tháng 10 năm 1965 - Buổi chiều, chưa tới giờ cơm nên cha dẫn mấy anh em đi chơi đánh vũ cầu, có thêm mấy người con chú Bích cùng tham gia, chơi ở miếng đất hoang đối diện nhà chú Bích. Thời đó chưa có những dãy nhà của người chạy nạn nên khoảng đất hoang trải từ nhà ông Kỷ (sát bên đường ra biển) tới nhà anh gì đó, con ông giáo Quang.
Sau khi chơi xong, trên đường đi về nhà, cha cõng Trinh trên cổ trong khi Thạch, Vân, Phong đi theo sau. Chỉ mới đi quá nhà chú Bích được mươi thước thì nghe tiếng la ơi ới, quay nhìn lại thì thấy một chiếc xe lam chở 3, 4 con heo dừng lại trên đường, Phong thì đang nằm giữa đường. Cha bỏ Trinh xuống dặn tôi dẫn mấy em về nhà để bắt xe đưa Phong tới nhà thương. Buổi tối, cha và Phong đã trở về nhà với một miếng băng thật lớn che một bên mặt và một miếng băng khác trên vai và cánh tay. Sau khi xét nghiệm thì Phong chỉ bị trầy trụa bên ngoài do bị xe kéo chà xuống mặt đường một khúc nhưng nội tạng không hề hấn gì vì lúc đó bụng đang lép kẹp. Thực là một điều may mắn.
Nghe chú Bích, từ phía sau đã mục kích sự việc, kể lại : Phong bị gió thổi bay cái nón ra giữa đường nên phóng ra đường để lượm lại, trong lúc đó thì có chiếc xe lam chở heo lên chợ đang trờ tới, tài xế đã lách tránh qua một bên nhưng Phong thấy xe, vội vàng lượm nón và thụt lại nên lọt vào hướng xe đâm tới, bị xe táng vào, ngã xuống và bị xe kéo lê một chút trước khi một bánh xe lăn ngang lên bụng.
Cái may mắn ở đây là xe chạy không nhanh, cũng không chở quá nặng và đã cán qua người Phong ở một chỗ ít bị tổn thương nhất. Nếu một phần nào khác trong thân thể chận trúng bánh xe thì mình không thể tưởng tượng kết quả ra sao!
(Sơn: Khi xảy ra tai nạn thì anh đang học ở Nha trang. Cha viết thư kể chuyện và gửi kèm cho anh mấy tấm hình Phong bị băng tay và đầu. Khi nhận được thư cha thì cơn nguy hiểm đã qua rồi, anh không còn lo âu hồi hộp nữa, nhưng chỉ có cảm giác thương xót và tội nghiệp khi hình dung ra cảnh tượng Phong đon đả tất tưởi chạy theo gió chụp cái mũ vừa bị bay mất. Nhờ có lá thư của cha mà anh đã cho anh Thạch biết ngày giờ chính xác khi tai nạn xảy ra. Phong thật lớn số!)
(Phong: Lúc đó em mới được 4 tuổi, còn quá nhỏ để có thể nhớ được những gì đã xảy ra, chỉ còn đọng lại trong trí óc một số hình ảnh sau:
- Khi em được đặt nằm lên chiếc xe đẩy bằng inox ở bệnh viện, do vết thương còn dính cát nên khi tiếp xúc với inox cát lại chà lên vết thương làm cho đau thêm và lưu vào “bộ nhớ”.
- Cởi áo, quần đứng trước cái máy chụp X quang. Đây là lần chụp X quang đầu tiên và duy nhất cho đến bây giờ của em.
- Buổi tối hôm đó, đang nằm trên giường sau khi ở bệnh viện về, em nhìn thấy có nhiều người (hình như là hàng xóm biết chuyện xảy ra từ lúc chiều) tới nhà thăm đứng lố nhố ngoài hành lang, bên cửa sổ. Trong số đó có bác tài chiếc xe lam. Qua câu chuyện em nghe được là chiếc xe đó bị hư thắng nên mới xảy ra tai nạn như vậy.)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét