Mẹ kể, lúc còn ở nhà với bà ngoại, mới lên 10 tuổi là đã phải lam lũ công việc đồng áng từ sáng cho đến chiều tối. Ngày xưa không có máy móc như bây giờ nên tất cả đều dựa vào sức người. Mẹ liễu yếu đào tơ chứ đâu có to con và mạnh mẽ như Vũ bây giờ. Vậy mà phải gánh từng gánh phân chuồng nặng trĩu để bón ruộng. Nặng nề mệt nhọc và ngao ngán nhưng vẫn cứ phải nai lưng ra mà làm. Rồi phải gồng gánh ra chợ buôn bán, nay thì chợ này mai thì chợ khác. Ngày xưa đâu có xe cộ như bây giờ nên chỉ có một phương tiện duy nhất là cuốc bộ, và đi như vậy với gồng gánh trên vai, trên mươi cây số là thường. (Sơn: Nếu chỉ là trên mươi cây số thì chưa ghê gớm đâu chị à ! Mẹ đã phải đi bán thuốc lào ở chợ Ba Làng thuộc tỉnh Thanh Hóa. Ra đi khỏi nhà từ 4 hay 5 giờ sáng, gánh thuốc trên vai, đi bộ suốt ngày đến chiều mới tới nơi, bán xong, vội vàng quay về, về đến nhà cũng quá nửa đêm. Như vậy là mẹ đã phải đi bộ trên 60 km đó chị. Em nghe mẹ kể là vì đi vắng lâu quá nên em ở nhà đói bụng khóc la tơi bời, vì khi đó em mới có mấy tháng).
Phải tất bật làm lụng nên mẹ có được học hành gì nhiều đâu. Chỉ biết tính toán đôi chút với các phép cộng trừ nhân chia, nhưng mẹ rất có khiếu về buôn bán. Hơi tiếc một điều là cái gen đó của mẹ dường như không chuyển tiếp nơi hàng con cái. Hình như chỉ có Quang là có vẻ mang chút “máu nghề nghiệp” của mẹ thì phải.
Rồi đến khi lập gia đình, có mang, có con mọn, mẹ vẫn cứ đều đều sáng tối gánh gồng mủng mẹt.
Mẹ biết số mẹ cầm tinh “con gà hay bươi” nên châm ngôn của mẹ là “chịu khó vì Chúa” để “chu toàn bổn phận hằng ngày” nuôi dưỡng đàn con.
Mẹ âm thầm lầm lũi, làm chưa xong việc này đã thấy việc khác tới nơi. Mẹ lo cho chồng rồi cho con, hết đứa này đến đứa khác, hết học gần rồi học xa. Cũng may Chúa thương cho mẹ được khoẻ mạnh để quán xuyến hết mọi sự. Hay dù có mệt nhọc đau ốm chắc mẹ cũng không dám nghỉ ngơi.
Mẹ ít nói và nhất là không bao giờ kể lể hoặc than phiền trách móc hoặc đay nghiến chồng con khi có điều không vừa ý. Mẹ âm thầm chịu đựng, vui lòng chấp nhận những sự khó xảy đến hằng ngày trong gia đình bằng sức mạnh ơn Chuá, như điều mẹ hằng cầu xin mỗi sáng mai khi thức dây. Mẹ thông cảm cảm với từng đứa con, nhất là con nào hay gặp sự khó với cha. Châm ngôn của mẹ là “một sự nhịn chín sự lành” nên mẹ ăn ở hiền lành với tất cả mọi người, chịu tất cả phần khó cho mình.
Cách mẹ sống, người phụ nữ ngày nay khó có được, hay đúng hơn là khó chấp nhận, “phụ nữ vùng lên” mà ! Tuy nhiên con thầm nghĩ, hoàn cảnh gia đình mình mà không có mẹ như vậy thì chúng con sẽ khốn khổ biết bao. Nhờ mẹ hi sinh mà chúng con mới được như ngày nay. Nhờ thừa hưởng một phần nhân đức của mẹ mà đại gia đình ta luôn đầm ấm thụân hoà vui vẻ với nhau. Nhờ đó gia đình luôn mãi là tổ ấm yêu thương thật sự, là nơi mà con cái cháu chắt vui vẻ và mong đợi được tụ về.
Con gái lớn của mẹ xa nhà đi tu từ lúc 12 tuổi. Mỗi năm về nghỉ hè khoảng 1 tháng cũng rán phụ giúp mẹ đi kiếm rau, xắt chuối cho heo, dọn dẹp nhà cửa, vá may quần áo cho em, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.
Còn nhớ nhất là lúc nhà mình đã lên BMT, làm ruộng làm rẫy giang nắng dầm mưa thì mẹ càng cực hơn nữa. Có lúc đến mùa đậu chín tới chưa kịp hái thì mưa dầm dề, không phơi được nắng nên đậu mọc mộng, đậu xấu thế là mất mùa toi công.
Trước khi trở lại nhà Dòng thì mẹ hay làm món này món khác cho ăn, lại còn chuẩn bị cho đem đi nữa, nhưng con đâu có lòng dạ nào mà ăn. Thường vài ba ngày trước khi lên đường là cảm thấy lòng quặn thắt lại. Lên xe trở lại nhà Dòng, nhớ đến cảnh mẹ gồng gánh vất vả cực khổ, cảm thấy đau xót vô cùng, nhiều khi ngồi khóc mãi sưng cả mắt.
Có một lần kia về thăm nhà, đang khệ nệ xách bộ từ chỗ xe đò bỏ khách về nhà, trên con đường đất đỏ. Lúc đó trời chập choạng tối. Bỗng nhiên thấy trước mặt bóng dáng một bà đang lầm lũi gánh gồng . . . Ôi ! thì ra là mẹ, mãi giờ này mới từ rẫy đang trở về. Mẹ ơi !!! Vậy là bỏ đồ vào thúng mẹ gánh luôn cho. Ôi có mẹ sướng quá !
Rồi những buổi sáng. Mẹ thức thật sớm để gánh rau ra cho kịp bữa chợ. Để có đồng ra đồng vào mà mua sắm trong nhà. Đói bụng, mẹ cũng không dám ăn gì nhiều, để dành tiền mua sắm cho con !
Cám ơn mẹ hằng tần tảo hôm sớm nhọc nhằn để nuôi con.
Cám ơn mẹ một đời hi sinh tất cả cho con, cho gia đình.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét