Anh Nguyên hồi nhỏ đã biểu hiện là một người nghịch ngợm và có tài, thời đó không có xe điện tử để chơi, không có game như bây giờ, các trò chơi là do mình tự tạo ra hết, nhớ hồi đó anh Nguyên học ai mà chế ra xe, tuy xe không chạy được nhưng nhờ vào địa hình dốc nên thả cho xe chạy, từ đâu ra mà anh Nguyên có mấy cặp bánh xe, sau đó anh Nguyên tìm một tấm ván làm thân xe để ngồi, rồi khoét một lỗ nhỏ phía trước làm tay lái, dùng sợi dây cao su cột bánh xe với tay lái để lái, đại loại là thành một cái xe tự chế mình có thể ngồi lên đó để cho nó chạy và cua qua cua lại được. Ngoài ra anh Nguyên còn làm những con diều bằng giấy to và đẹp thả thật cao, còn chế thêm kiểu gửi thư nữa, những chuyện này chắc anh Nguyên phải bổ sung thêm mới đầy đủ được. Nhớ có lần khi nhà mình đang ở BMT, anh Nguyên kêu bé xuống đứng ở cánh cửa dưới bếp và quay lưng lại anh Nguyên, “nhớ đứng im đừng quay lại để anh làm cái này hay lắm!” Vừa nói xong bé thấy nóng nóng sau lưng mình, không thể chờ đợi thêm được nữa bé lập tức quay lại thì ra anh Nguyên đang “câu cá!” mà câu từ xa lên người bé, thật là quỷ quái!!!...
(Sơn: khi anh ở nhà thì Nguyên mới là một chú bé 11 tuổi, vừa chớm lớn lên, chưa phát hiện cá tính rõ rệt. Anh chỉ nhớ đôi lần anh với Nguyên đi làm rẫy chung trên miếng đất sau nghĩa địa, có cả Trinh nữa, anh thường kể chuyện về học hành, về những nơi đã đi qua và anh để ý thái độ lắng nghe chăm chú và có vẻ thích thú của Nguyên. Vào một buổi trưa nào đó trên rẫy, anh đã đọc cho 2 em Nguyên và Trinh mấy câu thơ này trong tác phẩm Chinh phụ ngâm: “Trống tràng thành lung lay bóng nguyệt/Khói cam tuyền mờ mịt thức mây/Chín tầng gươm báu trao tay/Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất chinh…”.
Ngoài ra, nói về Nguyên, anh còn một kỷ niệm khác mà bây giờ mỗi lần nhớ lại anh đều tự mắc cở với chính mình. Một buổi chiều, ngày tháng vô định năm 1978, 2 anh em đang làm cỏ sát bên nghĩa địa. Bỗng có mấy con ong gần đó bay tản ra, bắt đầu sà xuống tấn công 2 anh em. Anh bị cắn 1 phát, hoảng hồn chỉ kịp la lên với Nguyên là “ong, ong Nguyên ơi” rồi chạy bán sống bán chết về thẳng nhà, không dám ngoảnh lại coi Nguyên đang ở đâu. Về đến nhà anh nói với mẹ là ong nhiều quá, con với Nguyên bị tấn công. Mẹ hỏi là “em ở mô rồi ?” Anh nói là “con không biết, Nguyên chạy sau con mà không biết hắn đã về chưa”. Liền sau đó mẹ cắp nón đi ngược trở lại để tìm Nguyên. Mẹ đi một đoạn thì thấy Nguyên đang trốn dưới một cái ao, khi đó ong đã tản đi đâu hết.
Nghĩ lại anh thấy mắc cở vì sự nhát gan, và thật sự xấu hổ vì tính cách ích kỷ của mình, làm anh mà không che chở được cho em, chỉ lo cho sự an ninh của chính mình, thật quá tồi! Mẹ chắc không còn nhớ chuyện này, Nguyên cũng có thể không còn nhớ, nhưng anh thì nhớ như in, vì tính cách không tốt đẹp của nó).
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét