Bài học ghi-ta vỡ lòng do thằng Tân con ông Xuân dạy, đó là đoạn nhạc “Đào vừa ra hoa, cành lá gió đưa vờn trăng tà...”. (Phần mở đầu bài Kachiusa) Đánh bài này rất đơn giản vì chỉ sử dụng dây số 1, dây số 2 và vài phím bấm. Lúc ấy tay em chưa đủ dài để ôm đàn nên đưa đàn ra ngoài sân đặt nằm trên ghế để tập, nó đánh vài lần rồi em lập lại, dường như có ai đã chỉ cho nó nên nó chỉ lại cho em rất là tự tin. Em cảm nhận âm nhạc rất mạnh. Ngoài bài Đi Qua Vùng Cỏ Non cha tập, còn lại đều nghe và hát theo do đó mà chỉ thuộc từng đoạn chứ không hết bài. Mỗi lần các anh đờn hát đều để lại âm thanh trong đầu và sau đó em tự tập theo. Lúc còn nhỏ xíu đã thích bài Thà Như Giọt Mưa khi nghe anh Thạch mở băng cassette, nghe cha hát Bài Thơ Vu Qui trong đám cưới nhà ông Nhàn, cha cũng hay hát Tiếng Còi Trong Sương Đêm, Hòn Vọng Phu 3, tiếp sau đó là những bài hát anh Nguyên cùng hát với bạn bè tại nhà, mấy anh ngồi trên giường đờn hát thì em lân la từ phía sau, mỗi khi mấy anh rút đi thì em cầm đờn thực tập lại những gì nãy giờ mình nghe được, rất thích thú khi đánh lại đúng những gì mình đang tưởng tượng, hoàn toàn không có khái niệm về hợp âm hay điệu nhạc, đơn giản chỉ thích mò mẫm thôi. Nghe chị Trinh hát “Gởi hồn trong băng giá, lắng nghe mưa thu suốt đời lãng du ...”. Với anh Phong thì Một Đời Người Một Rừng Cây. Có lần ở nhà chỉ có Quang Giang Vũ, hình như tất cả đã đi Sài gòn, buổi tối anh Thế ghé chơi hát Ghế Đá Công Viên và em đã đệm rất tốt, anh Thế vui thấy rõ, lần đó em cảm nhận được tiếng đàn của mình mang lại niềm vui cho người khác như thế nào. Tất cả những âm thanh ấy đều còn đọng lại mà hầu như rất khó xác định trình tự thời gian. Không biết cây đàn ghi-ta cũ ở nhà mình cuối cùng đi đâu nhưng nó đã để lại trong em những ấn tượng không thể quên, từ khi nó còn khá nguyên vẹn cho đến khi nó te tua phải chỉnh dây bằng kềm vì núm nhựa đã bị gãy, có lần đứt dây anh Nguyên phải tìm cách nối lại.
Nhớ thời cha đưa em vào hát bè thủy, (ca đoàn Xã Đoài chia làm 4 bè Kim Mộc Thủy và Thổ) có một buổi tối tập hát sau giờ kinh chiều tại nhà thờ, chỉ có mình em hát đúng, còn lại cả chục bạn tập mãi vẫn không thuộc, bữa đó cha đành bó tay bỏ dở vì đã quá trễ phải ra về. Em thuộc các bài hát trong nhà thờ đều do cha tập, điều này chắc chắn, mặc dù không có nhiều ấn tượng về các lần tập hát, có lẽ do mình thực hiện quá dễ dàng không phải tập trung cố gắng chăng, vì đến khi ở Sài gòn, đi lễ ở nhà thờ Thị Nghè và nhiều nơi khác đã phát hiện là có một số bài mình hát khác người ta đôi chút. Có dịp kiểm lại bản nhạc mới biết là cha đã tự sửa các bài đó rồi tập cho cộng đoàn.
Đến khi đi học lên cấp 2 và có dịp tập hát thấy người ta vất vả để giữ bè, hát sai sửa lại không được trong khi mình làm chuyện đó dễ dàng thì mới biết mình có khiếu âm nhạc. Năm học lớp 10, trong lớp có anh bạn được phân công đệm đàn tập văn nghệ, đến khi ca sĩ thấy cao quá hát không nổi đề nghị đổi tông thì anh này chịu không thể đệm được nữa, cuối cùng cơ hội nó tới với mình.
Điều lạ là, tất cả anh chị trong nhà, cả cha nữa đều không khuyến khích em phát triển âm nhạc, mà chỉ có mỗi mình Cậu. Có lẽ vì thời kinh tế bao cấp, cuộc sống đói khổ và vất vả quá. Cũng có thể đây là đặc tính của dân xứ Nghệ, muốn người khác phải tự hiểu ý mình còn mình lại chẳng biết phải nói ra làm sao.
(Thạch : Giang là người có lỗ tai âm nhạc rất nhạy bén, lúc chưa biết nói là đã biết hát rồi. Chị Vân, chị Trinh, anh Nguyên hay hát ru Giang bằng những bài ca sinh hoạt nên lúc Giang chưa nói được mà vẫn có thể âm ư đúng giọng những bài hát đó. Những ngày Giang lớn lên ở Bmt, địa điểm sinh hoạt thường xuyên của anh chị em trong nhà chắc là nơi cái bàn ăn trong nhà bếp)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét