Từ khi có trí khôn, điều mà bé ấn tượng đầu tiên là giờ đọc kinh tối. Giờ kinh tối được cha mẹ quan tâm nhất trong mọi sinh hoạt của gia đình, không chỉ là giờ đọc kinh đơn thuần như ngày ăn ba bữa mà như là một giờ cha tổng kết một ngày sinh hoạt của gia đình đồng thời nhắc nhở những thiếu sót của ai đó đã mắc phải và hướng cho con cái biết nhìn nhận cách sống theo tinh thần Chúa mời gọi. Buổi đọc kinh tối thường được bắt đầu sau bữa cơm tối xong xuôi. Giang tính tình hiền lành và ngoan ngoãn nên luôn đứng cạnh bên cha, còn Thủy Quang Vũ thì ngồi xa hơn một chút, tuy không có sự sắp xếp cụ thể nào nhưng cứ tới giờ đọc kinh là Giang xách ghế lại ngồi bên cha. Buổi đọc kinh thường được bắt đầu là Thủy, Quang hay Giang đọc một đoạn phúc âm, sau đó cha chia sẻ ý chính của bài phúc âm rồi đọc một chục hạt sau cùng đọc một bài giáo lý. Buổi đọc kinh thường chỉ vỏn vẹn trong vòng 15 phút nhưng điều đáng nói là mấy chị em ít khi mà đọc một cách sốt sắng được. (Sơn: cha đã thích nghi buổi kinh tối theo thời đại bằng cách thay đổi hình thức và nội dung. Thời anh còn nhỏ, ở nhà đọc kinh tối thường là lần hết cả năm chục hạt và thêm nhiều kinh khác, rất lâu. Cũng ít hay hầu như không có đọc Lời Chúa và chia sẻ giáo lý gì hết) Trước giờ đọc kinh thì nói đùa rôm rả nhưng bắt đầu giờ đọc kinh là bỗng nhiên đua nhau ngủ gục. Nhiều lần như vậy mấy chị em tìm mọi cách để chống lại cơn buồn ngủ, không nhớ từ đâu có cái súng nước và ai bày đầu mà một ngày nọ bàn bạc với nhau sẽ đem súng nước vào giờ đọc kinh nếu ai ngủ gục thì sẽ bắn. Hôm đó mấy chị em ai cũng cảnh giác với cái súng nước nên đều tỉnh ngủ, riêng Giang vì ngồi gần cha và xa mấy chị em nên cũng như mọi ngày ung dung ngủ gục. Nhưng Giang ngồi gần cha nên không thể bắn nước đến Giang được, thấy thế mấy chị em tức cười quá phải nín cười nên không đọc kinh được, cuối cùng chỉ còn lại cha và mẹ đọc còn Giang vẫn tiếp tục ngủ. Cha nhìn thấy mấy chị em cười không đọc kinh mà không la mắng một lời, còn Giang sau một hồi gật gà gật gù giật mình tỉnh dậy nhìn qua thấy mấy chị em ngồi bên kia đang cười mình mới nhớ lại và tỉnh ngủ luôn. Buổi đọc kinh kết thúc mấy chị em được một bữa cười no nê, có điều làm bé suy nghĩ là tại sao cha không hề la mắng đến một câu. Đến bây giờ nghĩ lại mới thấy cha hiểu tâm lý con cái và cảm thông được với những phá phách của mình.
(Giang: Em hoàn toàn không biết mình được ưu ái, chỉ nhớ về những buổi tối đọc kinh khô khan và buồn tẻ, những buổi khác thì cảm thấy bị đối xử bất công do anh Nguyên được đi chơi, những buổi khác nữa thấy chị Thủy vừa ngủ gục vừa đọc kinh. Hồi anh Phong đi bộ đội cha rất hay đọc lời cầu nguyện cho anh được bình an, và em nhớ cha luôn nhắc trong những buổi kinh sáng. Đến bây giờ em cảm thấy rằng việc cầu nguyện không hề dễ dàng: có lúc thì mình cảm thấy được gần Chúa, vô cùng sung sướng mãn nguyện, lúc khác thì cảm thấy đơn độc và khô khan, chưa kể những lúc chán nản chẳng thiết tha cầu nguyện. Nhưng, điều tích cực của việc áp đặt giờ cầu nguyện là nó sẽ đưa mình tiến dần vào thế giới tâm linh, bất kể giờ cầu nguyện đó mang lại cảm giác như thế nào.) (Sơn: Rất lạ ! Giang không đi tu mà những suy nghĩ và chia sẻ của Giang thấm nhuần tư tưởng tu đức và thiêng liêng ! Cầu nguyện vừa dễ mà vừa khó, có khi nó mang lại an ủi và bình an cho mình, có khi nó khô khan lạt lẽo và chán nản dễ sợ, như điều Giang đã cảm nghiệm và chia sẻ. Chính vì thế mà các nhà tu đức thường dùng hình ảnh Sa Mạc hay ý nghĩa của Đêm Tối để ám chỉ những khoảnh khắc mình không còn hứng thú cầu nguyện, không còn cảm nhận được sự hiện diện của Chúa trong đời mình nữa. Kết luận là dầu trong sa mạc tĩnh mịch, dầu trong đêm tối âm u, Chúa vẫn hiện diện bên cạnh mình. Ý thức về sự hiện diện của Chúa đã là một cầu nguyện rồi. Có lẽ phải nói tới cầu nguyện như một thái độ của tâm hồn khiêm cung rộng mở đón nhận Chúa hơn là hành động mở miệng thốt nên lời kinh.)
(Tuyết : Các con nào đến tuổi khôn thì mới phải đọc kinh dài với cha mẹ. Lúc còn nhỏ hơn thì cha tập cho cầu nguyện vắn tắt đôi câu để cám ơn Chúa rồi được đi ngủ trước. Chuyện này lúc chị còn nhỏ, ở trên Quản Lợi. Tối đến, chị đứng trước bàn thờ Chúa, làm dấu Thánh giá trước khi đọc kinh. Cha dạy đọc « Nhân danh Cha . .. » , chị cũng đọc Nhân danh Cha, nhưng không hiểu tại sao cha cứ nghe ra là Nhân danh « che». Chị đã để ý và cảm thấy mình đọc rất đúng là « cha » chứ có đọc «che » đâu, mà sao cha cứ nghe thành « che» hoài và bắt sửa đi sửa lại nhiều lần cho đúng. Lạ thật ! Cái tật ngọng ngịu ấy kéo dài và tự nhiên biến mất lúc nào không hay !)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét