22/4/10

Kỷ niệm về Vũ

Vũ là con út trong nhà. Em được sinh ra vào tháng sáu 1975 đang là mùa mưa ở Ban mê thuột. Khi ấy các anh chị đã tụ tập về nhà đầy đủ sau cơn biến động tháng tư năm 1975. Trong nhà lúc ấy có tất cả đủ 10 đứa con từ chị Tuyết xuống cho tới Giang và mẹ, chỉ thiếu cha vì đang đi học tập. Khi mẹ đang ở nhà thương thì chị Tuyết mới tập họp các em lại và nói bây giờ mình nghĩ ra tên gì để đặt cho em bé vừa mới sinh. Nhà mình đang ở trong vùng rừng rú mà mưa liên tiếp từ mấy ngày qua nên chỉ sau vài phút bàn luận thì ai cũng thấy tên Lâm Vũ là trọn vẹn ý nghĩa vì Lâm là rừng và Vũ là mưa. Em Vũ như trận mưa rừng đang đổ ập xuống căn nhà gỗ mái tôn nơi tất cả các chị em đang quây quần bên nhau.

Hoàn cảnh mẹ đi sinh Vũ là cả một biến cố đáng ghi nhớ. Buổi chiều tối trước khi đi ngủ mẹ đã thấy khác trong người và biết là sắp sinh, nên mẹ mượn xe Honda của mợ Trực và dặn Thạch chuẩn bị để khi nào tới lúc cần thì chở mẹ đi nhà thương. Xe mợ để nhờ trong nhà của mình. Đêm đang ngủ nghe tiếng mẹ lục đục, rồi mẹ kêu Thạch dậy, anh cũng dậy theo.
(Thạch : Xe của mợ là loại xe Honda Dame, tuy cũng có đôi khi đã lái nhưng không rành rẽ lắm. Lúc đó chắc khoảng 5 giờ sáng, trong ánh đèn lờ mờ, hai anh em tìm được một chỗ, nghĩ là cái khóa xăng, và đẩy qua một vị trí khác với suy đoán là xăng đang khóa, đẩy qua vị trí ngược lại sẽ là mở. Xe nổ máy, Thạch chở mẹ và Vân đi nhà thương. Đi được tới gần bến xe ở cây số 3 thì xe Honda chết máy, đạp sao cũng không nổ, có vài người tới phụ đạp cũng không được. Thạch đành bỏ mẹ và Vân tại đó rồi cho xe thả dốc quay về, gần tới nhà mới phải dắt xe. Sau này về nhà nói chuyện với mợ Trực mới khám phá ra là thay vì mở bình xăng xơ cua, thì 2 anh em đã khóa xăng lại. Thật là xui xẻo ! Nếu mở bình xăng xơ cua thì xe còn chạy được cả trăm km nữa ngon lành chớ đâu đến nỗi phải để mẹ và Vân đi bộ giữa đường như thế).
Lúc này tình hình đã gấp rút lắm rồi, vì mẹ đang đau bụng rên hừ hừ, mà từ đó tới nhà thương còn xa lắm. Không còn cách nào khác hơn là mẹ phải tiếp tục cuốc bộ, Vân cầm đèn lẽo đeo theo bên cạnh. Tình hình thật bi đát. Khi Thạch dắt xe về đến nhà cho biết là xe hết xăng mẹ phải đi bộ thì mấy chị em lo lắng vô cùng, không biết mẹ có đón được xe hay không, không biết mẹ có kịp tới nhà thương để sinh hay không, hay phải sinh ngay giữa đường ? Lo lắng bồn chồn nhưng có làm gì được đâu. Sáng ra lên nhà thương thăm mẹ, thì mẹ đã sinh rồi, và nghe kể lại là mẹ với Vân đi bộ thêm một đoạn nữa thì đón được xe lam. Ông tài xế vừa chở mẹ đi vừa khấn vái trời phật cho mẹ đừng sinh ra dọc đường ngay trên xe của ông ta, vì sẽ rất phiền toái và có thể bị xui xẻo trong việc làm ăn. Xe đưa tới nhà thương thì cổng vào đóng kín, kêu cửa không có ai nên mẹ đã leo hàng rào mà vô. Thật không ai tưởng tượng ra được hoàn cảnh một bà bầu, sắp sinh, mà còn có sức để đi bộ một quãng xa như vậy và còn leo hàng rào để vô nhà thương.

Dĩ nhiên là cuộc sống gánh-vác-nặng-nhọc-trèo-cây-bẻ-lá-nuôi-hươu của mẹ từ nhỏ đã giúp mẹ cứng cáp lạnh lẹ trong mọi tình huống như thế, nhưng không thể không nhận ra nghị lực phi thường của một người mẹ thương con và hy sinh cho con. Trời bắt mẹ lam lũ cực nhọc, nhưng Trời lại thương cho mẹ sinh ra em Vũ khỏe mạnh bình an, không gặp khó khăn hay trắc trở gì cả. Cũng như trong 11 lần sinh nở trước đó, lần nào cũng “mẹ tròn con vuông”. Mẹ kể lại là những lần mẹ đi sinh bác sĩ luôn hỏi là mẹ bao nhiêu đứa con rồi, và mẹ nói số lần sinh thì bác sĩ nào cũng sợ, và dặn mẹ là nếu có biến chứng hay khó khăn gì thì họ phải can thiệp và giải phẫu ngay, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Các bác sĩ cẩn thận như thế vì sau vài lần sinh con, cơ thể người mẹ trở nên yếu và dễ gặp biến chứng. Đúng là trời thương, lần sinh nào mẹ cũng khỏe, bằng an mà các con cũng ăn ngoan mau lớn. Trong trường hợp út Vũ thì hơi khác, vì trong mấy tháng đầu Vũ hay đau bụng và quấy khóc đêm nhiều lắm, so với các anh chị khác.

(Nguyên : Lúc mới sinh, Vũ có những bệnh lạ. Kinh nghiệm nuôi mười đứa con như cha mẹ cũng đành chào thua. Chứng bệnh đau bụng và khóc đêm có lẽ mang đến cho cha mẹ nhiều phiền toái nhất. Đến nỗi lực lượng quân sự canh phòng hằng đêm cũng phải ghé xem sự thể ra sao. May sao có ai bày uống mật heo mới ổn được …Ai ngờ bây giờ lại to bự nhất nhà.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét