22/4/10

Bệnh phù thận

Lúc còn học tiểu học bé không nhớ chính xác là hè năm nào và mình mấy tuổi, chỉ nhớ là học chung và hay chơi với Thủy con Bà Chánh (người Huế). Dịp đó em bị bệnh, đầu tiên là bị đau bụng sau đó bị sốt kèm theo. Bệnh cứ kéo dài mãi uống thuốc hoài mà không thấy bớt, trong lúc đang đau quằn quại nằm mềm ở trên võng thì nghe tin Thủy con bà Chánh cũng bị sốt và đã chết. Lúc đó đang mệt quá hay sao mà không thấy buồn vì mất bạn mà chỉ cảm giác sợ mình cũng chết giống như Thủy, ngày đi chôn Thủy mình còn ráng đi ra để nhìn đám ma. Sau một thời gian dài uống thuốc nhưng bệnh vẫn không hết nên cha đành quyết định đưa lên bệnh viện khám, cuối cùng bác sĩ chẩn đoán bị phù thận.
Hằng ngày bà Nhuận đến chính thuốc ambi đau quá chừng, chích riết đến nỗi mông sưng lên một cục cứng ngăc đến nỗi đi không nổi. Vì đi không nổi nên cứ sáng cha bồng xuống võng nằm, tối lại cha bồng lên giường ngủ và hằng ngày phải lấy chai nước nóng lăn cho tan chỗ cứng.  Lần đó bị bệnh lâu quá đến nỗi sau này hết bệnh run lẩy bẩy đi như muốn té. Thời gian đó có lần anh Phong về chơi và cõng em đi lên bệnh viện tái khám, khi anh Phong cõng từng bước đi của anh Phong cứ xóc từng nhịp làm cho thân gầy của bé cấn vào hông anh Phong đau quá chừng, đi từ nhà lên bệnh viện có mấy trăm mét mà thấy lâu như đi mấy cây số vậy. (Sơn: vì em đi không nổi mà phải dùng tới biện pháp cõng thì em đã bị kiệt quệ vô cùng. Mà anh Phong cõng được em thì chắc lúc đó em cũng còn nhỏ, nhưng nhỏ mấy mà cõng một quãng đường xa như thế lại lên dốc xuống dốc nữa, thì anh Phong chắc cũng tháo mồ hôi ! Anh không nhớ gì về chuyện này, có thể xảy ra sau khi anh và anh Thạch đã đi.)
Mỗi khi mình bị bệnh ngủ thường hay gặp ác mộng làm cho mình sợ, ban ngày mọi người ai cũng đi đây đó thì mình nằm một nơi cảm thấy sợ sệt và cần thấy bóng người đi qua lại để có cảm giác an tâm. Nhưng khi mình trông thì mình lại càng thấy thời gian dường như càng dài. Ở Đakmil lúc đó xứ “khỉ ho cò gáy” mà bé thoát chết chắc là tại cao số.
(Phong: Như vậy là ngoài anh, anh Sơn, anh Thạch đã phải vào bệnh viện còn có em cũng đã trong cơn thập tử nhất sinh. Anh nhớ có nghe kể anh Nguyên có lần cũng bị bệnh nặng lắm, hình như cũng suýt chết thì phải. Lần ấy, có lẽ trong dịp nghỉ hè, anh về thăm nhà, lúc đó em đã qua cơn nguy kịch. Anh cõng em đi lên bệnh viện huyện nằm trên dốc Dầu để tái khám. Bệnh viện lúc đó chưa được xây dựng khang trang, to lớn như bây giờ; điều kiện máy móc, thiết bị, con người cũng chưa có gì cả. Anh nhớ họ chỉ xem sơ qua rồi cho về thôi. Anh lúc đó là một chàng trai mới hai mươi tuổi đầu cõng một em bé ốm nhom do mới bệnh dậy thì có lẽ chẳng khó nhọc gì lắm, với lại lúc đó đâu còn phương tiện nào khác để cho em được thoải mái, nhẹ nhàng hơn.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét