“Tuyết Sơn, chuông rồi, dậy đi lễ con!” Lúc còn nhỏ, đó là điệp khúc tôi nghe được vào mỗi buổi sáng sớm, lúc còn đang ngon giấc. Thế là dù khó khăn, nhưng vì là bổn phận hằng ngày, nên phải chóng vánh ngồi dậy đọc kinh dâng mình to tiếng (Sơn đọc nhỏ là bị nhắc), chui ra khỏi mùng, đi rửa mặt, mặc áo dài, chải đầu rồi theo cha đi lễ. Hai chị em đi theo hai bên cha như hai Thiên thần hộ mệnh vậy. Vừa đi vừa đọc kinh lần hạt, nghe “chú giải” các mầu nhiệm Mân Côi cùng những đề tài liên quan đến việc đạo.
Chính trong những buổi đi xem lễ này mà tôi được nghe dạy cách cầu nguyện, cách sống làm con Chúa và làm con trong gia đình . . ..
Khoảng 9, 10 tuổi gì đó, có một lần cha nói rằng : “con bây giờ lớn rồi, hằng ngày khi rước Chúa vào lòng, hãy hỏi xem Chúa muốn con sống cuộc đời nào : lập gia đình như cha mẹ hay đi tu.” Lúc đó dù không hiểu mô tê chi cả nhưng cũng vâng lời cha và cầu nguyện với Chúa thường xuyên như vậy mỗi lần đi rước lễ. Tai chẳng hề nghe Chúa trả lời ra sao cả, thế nhưng qua thực tế cuộc sống, Chúa đã bày tỏ ý muốn của Người. Bây giờ nghĩ lại, nếu không có sự nhắc nhở khuyến khích của cha mẹ thì có lẽ cuộc sống của tôi đã khác đi.
Sau đó vài năm khi học hết lớp 6, khoảng 11 tuổi thì cha hỏi lại, xem quyết định như thế nào.
Phải trả lời cho một chọn lựa về một sự kiện quan trọng liên quan đến cuộc đời nhưng rất mông lung mơ hồ mù mịt ! Làm sao ở tuổi này mà có thể hiểu được tu là thế nào, lập gia đình là làm sao, điều nào nên chọn lựa. Nhưng không hiểu tại sao tôi lại quyết định “đi tu”. Thế là cha thì lo liên hệ giấy tờ thủ tục gia nhập còn mẹ thì lo sắm sanh quần áo đồ đạc vật dụng theo một bản liệt kê những món đồ phải sắm mà các sơ gửi cho.
(Thạch : Em còn nhớ, trong danh sách những đồ phải sắm, có một món được ghi là corset. Cha không biết đó là gì, trong tự điển Pháp-Việt thì dịch là áo nịt ngực đàn bà, nên cha phân vân mãi không biết đó có phải là soutien-gorge hay không. Không biết rốt cuộc thì cha có sắm được cho chị Tuyết cái corset hay đã bỏ qua món này)
(Chị Tuyết : Thạch nhớ giỏi thật ! Corset khác với soutien-gorge. Chị đã vào nhà Dòng thiếu món đồ dùng ấy (và một số món khác nữa) mà thật sự chị đã chưa cần tới vì còn bé quá! Khoảng 8 năm sau thì trong nhà dòng, các soeurs mới thay corset bằng soutien-gorge cho hợp với sức khoẻ.)
Từ nhỏ đến nay chưa bao giờ bước chân đi xa một mình. Phen này vì cha mẹ không đưa đi được nên phải khăn gói lên đường với một chị bạn chưa mấy quen ở Vinh Phú (Chị này sau mấy tháng vào nhà Dòng, không biết vì lý do gì đã trở về gia đình.). Cha mua vé xe cho ngồi sau lưng tài xế rồi dặn ông ấy là chừng nào đến chợ Bà Chiểu thì cho nó xuống. Vào Sài Gòn, tự tìm đến nhà Dòng theo địa chỉ cha ghi (lộn số) ở bì thư gửi người phụ trách. Sau đó nhà Dòng chuyển đi Cùlao Giêng thuộc huyện Chơ Mới tỉnh An Giang, nhập vào Đệ tử viện với sĩ số năm 1964 là 130 chị lớn nhỏ
Thế là từ đó,dù chưa dứt nợ trần (còn yêu đời và được đời yêu !) vẫn cứ tiếp tục đi theo con đường đã một lần mơ hồ chọn lựa. Mãi đến năm sáu năm sau thì sự chọn lựa đó mới trở thành sự chọn lựa có suy nghĩ và tự do thật.
Thời gian này chưa có điện thoại như bây giờ, cha thường theo dõi con qua những lá thư thường xuyên hắng tháng. Ngày xưa thư từ đều bị kiểm duyệt hết, nên các bà thầy Đệ Tử đều biết danh ông Cẩn với những lá thư cho con gái.
Tôi vẫn còn giữ những lá thư ấy cho đến hôm nay như những báu vật của cuộc đời. Lúc đó mỗi lần nhận được thư thì mừng nhưng lại rất ngại viết thư trả lời vì không nghĩ ra được điều gì để viết cho đầy trang. Cha cứ trách mãi tại sao không thấy con hồi âm, đến nỗi có lần sơ phụ trách đã bắt phải ngồi trước mặt bà để viết thư trả lời cho xong.
Đi tu một năm, tức là khoảng tháng 6 năm 1965 mới được trở về thăm nhà.
Đối với một đứa trẻ 12 tuổi phải xa gia đình lâu như vậy là cả một vấn đề. Nhớ lúc mới vào, tuần lễ đầu tiên trôi qua như cả một thế kỷ !!! Tôi tự nhủ : khiếp, 4 lần như vậy mới được một tháng mà một năm là 12 tháng, biết đến bao giờ ??? Thêm vào đó các chị thấy bé quá nên xúm lại ghẹo : “em bé đi tu có mang bình sữa theo không ?”, “Ôi xem này mẹ cô bé ấy đo người của cô bé để may mùng mền đây !” (Mẹ mua cho cái mùng nhỏ xíu và cắt cho nửa cái chăn để đem đi). Có những chị khác nhớ nhà quá, mới vào buổi sáng là buổi trưa đã trốn về rồi, Sơ phụ trách mới nói : “còn con, bé quá, thôi trở về nhà đi” nhưng tôi vẫn không bao giờ có ý thối lui. Sơ phải cho một chị lớn hơn giúp giặt đồ và lo cho những chuyện lặt vặt.
Còn nhớ năm đầu tiên trở về nhà, vì đường bộ đi không được, cha phải liên lạc vào Sài Gòn, ở nhà cậu Khoa thì phải, mua vé máy bay cho về Phan Thiết. Thế là cô bé 13 tuổi phải tự mình đi liên lạc với phòng vé rồi ra phi trường, lên máy bay. Cả là một cuộc phiêu lưu đối với một cô bé nhà quê ra tỉnh ! Về tới Phan Thiết, thấy cha xuất hiện, đang chờ sẵn với chiếc xe đạp. Mừng quá là mừng ! Nên nhớ thời đó chưa có điện thoại nên việc liên lạc cho một sự kiện như vậy hẳn không phải là tầm thường đâu.
Về đến nhà, sau một năm, cao hơn được một cái đầu và nặng thêm 11 kí lô tức là được 33 kí.
(Sơn: Kỷ niệm năm đầu tiên chị về nhà là một cái đầu tóc uốn quăn và giọng nói lai tiếng miền Nam, nghe rất lạ. Lúc đó em cũng đi tu được một năm rồi, nhưng em ở gần nhà và hay được nghỉ, nên mỗi năm sau 3 tháng học là được về nhà).
Sau những ngày đầu tái ngộ với gia đình là mừng vui hoan hỉ. Nhưng sau đó là đến màn kiểm tra việc học hành. Vì năm sau không trở lại Cù lao Giêng nữa mà đi học ở Cần Thơ nên phải đem tất cả đồ đạc tập vở về nhà. Cha moi ra : « Tại sao có những trang vở bỏ trống … không làm bài ? Tại sao bài kiểm có điểm dưới trung bình vân vân và vân vân ? Thế là cha “bố” cho một trận tơi bời nên thân, đến nỗi từ sau đó trở đi là bắt đầu học hành nghiêm chỉnh cho đến bây giờ !!! Đúng là năm qua đã quá mê chơi đến nỗi bài kiểm tra cũng chẳng thèm màng !
Quả cha mẹ là trung gian của ơn Chúa.
Chúa không đáp trả lời cầu nguyện một cách hiển nhiên nhưng Chúa nhờ cha mẹ hướng dẫn dìu dắt trong cuộc đời. Niềm vui, niềm hạnh phúc trong cuộc sống dâng hiến Chúa ban cho hôm nay, chính là nhờ sự đóng góp vô cùng quý báu của cha mẹ về vật chất mà nhất là tinh thần. Nhờ lời cầu nguyện và gương lành của mẹ cha suốt đến ngày hôm nay !
(Sơn: em đã có dịp gặp và quen thân nhiều tu sĩ, nam nữ đủ cả, nhưng em phải công nhận một điều, đó là cách sống đời tu của chị rất là gương mẫu. Đi tu như chị mới đáng tu, bởi vì chị hướng trọn tâm tư vào việc phục vụ Chúa và tha nhân, không hề nghĩ đến bản thân, đến gia đình, không bon chen, không đòi hỏi điều gì cho mình, sống nhiệm nhặt, đơn sơ, khó nghèo và vâng phục. Quá là tuyệt ! Gặp chị, làm quen với các sơ trong dòng của chị, em có nhận xét là các chị thật là hạnh phúc và sung sướng. Em biết là chị rất khiêm tốn, chị sẽ không nhận những lời hay lời đẹp của em đâu, nhưng đó là sự thật hoàn toàn khách quan).
(Tuyết : Các em có chị đi tu nhưng có lẽ nhiều em không có cơ hội để tìm hiểu tu là thế nào, tu để làm gì ? Đáp lời cho Sơn ở đây chị chỉ xin tóm gọn một vài ý niệm chủ yếu thôi.
Chị vui mừng tạ ơn Chúa và cám ơn về nhận định của Sơn. Nhưng quả thật, không phải vì chị đã sống tốt như em kể trên mà đáng với lời khen ngợi và được hạnh phúc đâu. Ngược lại, chính vì chị cảm được hạnh phúc trong tình Chúa yêu thương mà có thể chấp nhận hi sinh tất cả để sống cho Chúa và cho mọi người. Những đòi hỏi của đời tu, với con người tự nhiên, không dễ dàng chút nào. Có “ thức đêm mới biết đêm dài”. Chỉ duy có ơn Chúa, tình yêu của Chúa mới giúp cho chị (người tu) khám phá ra được kho tàng hạnh phúc trong tâm hồn. Rồi như người phú thương trong Phúc âm (Mt.13,44-45), sau khi tìm thấy viên ngọc quý, đã sẵn sàng bán hết tất cả để mua lấy nó. Một khi đã yêu và được yêu, người ta sẵn sàng đánh đổi tất cả cho tình yêu, cho hạnh phúc của mình. Những ai biết yêu thật sự chắc chắn sẽ hiểu được điều đó. Chúa nói “Từ bỏ để được gấp trăm” và “chết để được sống” là vậy. Đó là điều mà Sơn cảm nhận được một phần khi tiếp xúc với người tu.
Ơn mà chị (người tu sĩ) có được trong cuộc đời hơi khác biệt một chút nhưng không đặc biệt hoặc ưu biệt hơn ai cả. Như mặt trời soi sáng cho tất cả, Chúa cũng ban ơn cho tất cả mọi người, kể cả những ai sống đời sống gia đình như vậy.
Niềm hạnh phúc, ân huệ Chúa dành cho mỗi người con Chúa luôn đầy và đủ.
Vấn đề là ở thái độ tỉnh táo và sáng suốt để phân biệt đâu là hạnh phúc thật đâu là giả. Là thái độ luôn tin tưởng và đón nhận tất cả từ Chúa.)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét