Vào một bữa trưa nọ, theo thường tình thì phải ngủ trưa, nhưng hôm đó vì mê bắt dế quá liền xách ca nước đi theo anh Nguyên để bắt dế vào giữa buổi trưa nắng chang chang. Việc bắt dế thật thú vị: anh Nguyên đào đất ngay hang dế còn bé thì đổ nước vào hang, dế gặp động, nhảy ra thì mình chụp, cứ như thế mà quên cả thời gian. Khi về đến nhà bị anh Sơn phát hiện, sẵn cái cần câu sớ rớ đâu đó anh Sơn đánh cho cả hai anh em, lần đó vì đánh đau quá nên bé vừa sợ mà cũng hơi tức vì cho rằng tội không đáng để đánh đau đến như vậy. Hồi đó nhà mình hay hái lá cây mọc ở nghĩa địa (gọi là lá chay)về ăn , cứ vào những ngày ăn chay thì bé cũng đi hái về ăn. Một hôm như thường lệ đến ngày ăn chay, anh Sơn đi lên nghĩa địa để hái lá chay về ăn, bé lẹt tẹt xin đi theo và anh Sơn đồng ý. Hai anh em cùng đi nhưng anh Sơn thì sải từng bước dài còn bé thì bị anh Sơn nắm ngay sau cổ mà đẩy đi, bé cố gắng hết sức để cố chạy cho kịp với anh Sơn. Khi chạy theo như vậy bé bị mỏi chân quá trời nhưng không dám nói gì cả vì rất sợ (anh Sơn lúc đó không hề nâng niu chở che cho mấy em nhỏ mà ngược lại còn khắt khe nữa là khác!). Cũng một lần tương tự, anh Sơn, bé, Giang và Vũ đi lên rẫy ở nghĩa địa, Vũ lúc đó còn nhỏ và thích trèo cây, anh Sơn đồng ý cho trèo nhưng khi mỏi tay sắp té xuống thì anh Sơn cứ để cho té, anh Sơn đứng ngay đó nhưng không đỡ và còn nói thêm, thích trèo thì cho trèo, té đau thì phải chịu và lần sau tự nhiên sẽ không dám trèo nữa. Anh Sơn hồi còn trai trẻ rất nguyên tắc và nghiêm khắc với em út. Lúc đó bé cảm thấy sợ anh Sơn hơn sợ cha, nhưng vậy mà cũng cứ thích chạy theo chơi với anh Sơn hoài, mỗi khi mà được anh Sơn cùng chơi là mừng vô kể. Có lần chơi năm mười bé rượt anh Sơn chạy bang bang qua những vồng khoai ra tới ngoài nhà ông Đào mà không chịu cứng…
(Sơn: anh là một đứa trẻ hiếu động và chậm trưởng thành, đọc lại những chuyện anh nghịch phá lúc nhỏ thì đủ biết. Vì chậm lớn cho nên vào tuổi 20 -25 anh như trái cây còn xanh, tính khí con người anh lúc đó rất chua và chát. Những khắt khe, đòi hỏi, đánh đập, la mắng các em chính là khía cạnh chua chát của cá tính anh mà các em phải chịu đựng. Anh thành thật xin lỗi Quang, xin lỗi các em Trinh – Nguyên - Thủy – Giang - Vũ về những đòi hỏi phi lý, về những khắt khe vô cớ mà anh đã bắt các em gánh chịu, đã làm nhỏ những giọt lệ ngọc lên trang đời tuổi thơ của các em. Anh Thạch, chị Vân, anh Phong thì ít chịu đựng cá tính đáng ghét của anh vì 3 anh chị này lớn hơn, gần gũi với anh hơn và có những trao đổi chia sẻ với nhau nên anh đối xử có phần nào trân trọng hơn. Còn từ Trinh, Nguyên trở xuống thì không có hay có rất ít sự thân thiện quý mến. Cho đến năm anh gần 30 tuổi, cá tính anh mới bắt đầu chuyển biến, anh mới nhận thấy những quá quắt của mình, và anh mới ý thức một cách trọn vẹn những cư xử lúc xưa của mình đối với các em là một sai lầm lớn lao. Tiến trình trưởng thành đòi có thời gian, và nhất là phải có điều kiện thuận tiện. Những năm sống xa gia đình xa quê hương là hoàn cảnh thuận tiện để anh nghiền ngẫm nhiều điều và để kiểm điểm chính mình. Những lời nhắc nhủ của cha mẹ khi xưa, những nhớ thương ray rứt hướng về gia đình đã làm cho trái cây xanh là anh dần dần chín. Tạ ơn Chúa !)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét