22/4/10

"Khi xưa yêu tiếng mõ trâu"

Ở Dakmil có một thời gian anh Sơn về ở nhà, lúc đó anh Sơn rất nghiêm khắc và khó tính, lại nóng nảy hay đánh nữa  nên thường làm cho bé sợ khiếp vía, anh Sơn cứ trợn mắt thôi là mấy đứa nhỏ sau sợ chết khiếp. Anh Sơn nói gì là phải làm theo răm rắp vì sợ làm sai sẽ bị phạt (lúc đó là bị đánh đòn). Bé nhớ hồi đó nhà mình có một con mèo, mỗi lần đến bữa ăn là nó nhảy lên ghế ăn chực, nhưng anh Sơn không chấp nhận như vậy nên cứ thấy mèo nhảy lên ghế là đánh, con mèo cũng nhận ra được tính cương quyết cuả anh Sơn nên cứ thấy bóng dáng anh Sơn là chạy mất tiêu. Anh Sơn hồi đó khác bây giờ rất nhiều, chị Thủy, bé và Giang hay lêu nghêu những bài hát mà anh Sơn hay hát (chắc là những bài tình ca), anh Sơn thấy vậy thì cấm bé và Giang không được hát theo nhưng chị Thủy thì lại được, điều đó làm bé thắc mắc tại sao nhưng không bao giờ dám nói ra, cho đến bây giờ có cơ hội mình mới nói ra. (Sơn: anh xin lỗi Quang đã cấm em hát khi em còn nhỏ, làm em mất một niềm vui. Thật ra không có lý do gì cả, thích cấm thì cấm thôi. Anh lúc đó rất độc tài. Mà bây giờ em nhắc lại thì anh biết, nhưng anh không hề nhớ, và lại càng không thể tưởng tượng được mình đã đòi hỏi những điều vô lý như vậy). Có lần anh Sơn tập cho bài “Khi xưa yêu tiếng mõ trâu….” và chỉ cho hát những bài như vậy thôi còn ngoài ra là không được hát theo. Vào những năm đó cứ đến mùa thu hoạch ngô về đổ đầy nhà, bóc vỏ rồi sau đó khãy từ từ, thường thì đổ lên giường, giăng mùng rồi lấy liềm và dao đập, ngoài ra còn khãy cả bằng tay nữa. Cha cứ lấy dao dùi trước một hàng rồi để đó từ từ ai rảnh thì khãy, mỗi khi rảnh là tập trung lại ngồi khãy ngô thi, nói đùa và thi nhau kể đủ thứ chuyện cho nhau nghe, vui thật là vui, bây giờ khó mà kiếm lại được những giây phút như vậy…!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét