22/4/10

Mẹ đi tu !!!?

« Một ngày được ở trong Nhà Chúa quý giá hơn cả ngàn ngày ở ngoài thế gian . .. ! »

Khoảng đầu năm 2009, chị Tuyết đang ở Cần Thơ, một hôm tự nhiên bàn tay phải bị đau khớp sưng lên, phải ra ngoài trạm xá của các sơ để chữa. Được đắp thuốc và xông điện mấy lần là nhẹ hẳn và khỏi luôn. Xơ Linh, thầy thuốc Đông y của nhà Dòng, chuyên châm cứu, khoe với xơ cố vấn từ bên Tây về một số máy móc mới trang bị  giúp chữa   nhiều bệnh, đặc biệt có trị về khớp như khớp tay, chân, cột sống…Ồ vậy là đúng ngay chứng  bệnh của mẹ rồi. Xơ Linh đốc chị Tuyết mời “bà cố” xuống đây xơ chữa bệnh cho. Thế là chi Tuyết điện ngay về cho mẹ, năn nỉ mẹ sắp xếp công viêc xuống Cần Thơ vài tuần, sẵn có chị Tuyết đang ở đó, để châm cứu và chạy điện một thời gian cho cái lưng đỡ bị nhức.
Hay quá, mẹ đồng ý đi chữa bệnh nhưng phải chờ sắp xếp công việc đã … !

Mẹ đi Cần Thơ như vậy là lần thứ hai. Lần đầu tiên mẹ đi dịp chị Tuyết khấn trọn đời năm 1984. Lần đó mẹ đi với cậu và Trinh. Thời điểm đó đất nước còn rất gay go về kinh tế chính trị. Nhà Dòng chỉ cho mỗi sơ khấn mời 3 người trong gia đình đi dự lễ. Trinh đã biết Cần Thơ nên được đi dẫn đường cho mẹ. Còn cậu thì xuống từ Gia Kiệm. Thời điểm đó còn khó khăn gian khổ, xe cộ rất hiếm hoi. Mẹ với Trinh phải đi bằng xe chở hàng. Dọc đường mẹ lại “xui xẻo” bị trẻ con ném đá trúng vào ngay trán tím bầm cả, chắc Trinh còn nhớ !

Trở lại chuyện mẹ xuống nhà dòng chữa bệnh. Chị Tuyết chỉ đường cho mẹ, cho mẹ số nhà, số điện thoại. Tới ngày hẹn, mẹ lên đường. Mẹ đi hai chặng Đakmil - Sài Gòn và Sài Gòn - Cần Thơ. Mới hơn 10 giờ là đã thấy mẹ có mặt ở nhà khách rồi. Mẹ hay thật, đi đến đâu cũng được cả. Mẹ đã nói là “đường ở nơi miệng” mà ! Các xơ ai cũng thán phục.

Trong nhà Dòng đã được biết trước là có bà cố xơ Tuyết đến chữa bệnh. Ai nấy nhìn thấy đều ồ lên nhận xét : “Má con sao mà giống nhau quá chừng !”, “Bà cố trẻ và đẹp quá !”

Trở lại Nhà Dòng sau 25 năm mẹ thấy mọi sự đều thay đổi hẳn đi.  Chị Tuyết đưa mẹ đi một vòng để xem nhà : nào là nhà Nguyện, nhà Giữa, nhà Tập, nhà Chung, nhà Bếp, nhà Giặt, nhà Cơm, nhà Truyền thống, nhà Thỉnh viện, nhà Mẫu giáo,  trạm xá cùng với vườn tược cây cối mênh mông. Mấy ngày đầu mẹ không sao mà định hướng được.

Mẹ được sắp xếp ở trong một phòng khá tiện nghi, có vệ sinh phòng tắm tại chỗ, dành cho khách đặc biệt. Sau khi dùng cơm chiều và nói chuyện với mẹ xong thì chị Tuyết về nhà mình ở dãy bên kia, không quên chỉ cho mẹ đường vào nhà Nguyện để sáng mai đi xem lễ.
Sáng hôm sau khi vừa nghe chuông  thức dậy thì một em nhà Tập đã đến bên phòng kêu lên : “Dì ơi, bà cố té xuống mương ướt hết cả người rồi.” Trời ơi sao vậy !!! Thế là chị Tuyết thay vội áo quần ba chân bốn cẳng bay xuống xem sự tình ra sao. May mà lúc ấy mẹ đã lên khỏi nước vào phòng đang thay đồ. Vì cái mương ở ngay trước dãy phòng của mẹ, chỉ cách một cái sân chừng  5 thước thôi. Thật hú hồn hú vía ! Vừa thương mẹ mà vừa không nhịn cười được.

Sự thể là như vầy : Mẹ có thói quen thức sớm để đọc kinh  nên khi vừa nghe rung chuông, mẹ nhanh nhẹn lắm, là đã sẵn sàng để đi vào “nhà Chúa”. Vì mới thức dậy nên đèn đuốc chung quanh chưa được bật lên. Mẹ ra khỏi phòng, khoá cửa, cẩn thận bỏ chìa khoá vào túi áo rồi đi về hướng nhà nguyện. Con chó giữ nhà nghe hơi mẹ lạ nên gầm gừ. Chiều hôm qua đã thấy chị Tuyết bị nó táp cảnh cáo khi đến gần, nên hôm nay mẹ phải đề phòng tránh xa nó ra. Mẹ vừa nhìn con chó vừa đi thụt lùi nhưng vì trời tối nên không thấy cái mương ở sát một bên. Thế là “tủm…” mẹ rớt gọn xuống mương ! Hôm đó nhằm con nước lớn nên mực nước gần đầy lên đến bờ mương, lút cả đầu mẹ. Sự cố quá bất ngờ nhưng may nhờ biết lội (lâu nay chị Tuyết đâu có biết tài bơi lội của mẹ) từ khi còn nhỏ (bỏ lâu quá chừng mà mẹ vẫn còn nhớ !!) nên mẹ vùng vẫy làm sao mà phóng được lên bờ vô sự. (Sáng ra khi đến xem hiện trường thì ai cũng phải thán phục bà cố già mà gân quá !) Mẹ phải trở vô phòng thay quần áo nhưng lục mãi trong túi không thấy chìa khoá. Thì ra trong lúc giãy dụa cái chìa khoá đã bị rớt xuống nước từ lúc nào rồi. Thấy trong phòng thánh có ánh sáng vì các em nhà Tập thức sớm hơn để dọn đồ lễ nên mẹ đến đó báo cáo sự tình và kiếm chìa  khoá mở cửa. Khi chị Tuyết xuống đến nơi thì mẹ đã có chìa khoá  để vào phòng rồi. Mẹ tắm rửa, thay đồ và tiếp tục đi đọc kinh xem lễ như thường.
Quả là  sự cố có một không hai trong nhà Dòng ! Cả nhà  ai cũng biết tin bà cố rớt xuống mương. Hai mẹ con đi đến đâu cũng được ân cần thăm hỏi và đối đáp vui vẻ. Nhờ có sự cố của mẹ mà sơ Giám tỉnh sau đó đã tức tốc cho người làm lan can ở mấy cái cầu bắc ngang mương chưa có tay vịn.
(Sơn: Chị Tuyết ! Còn chuyện mẹ bị trộm vô lấy đồ sau đó, sao không thấy chị nhắc tới. Hình như có liên quan tới chuyện mất chìa khóa ?)

Trong hơn một tuần ở đó, ngoài việc một ngày hai lần đi chữa bệnh thì mẹ xuống nhà bếp, vừa giúp lặt vặt vừa làm quen và kể chuyên đời cho các nhà tu hành. Mẹ đi xem lễ và tham dự giờ kinh phụng vụ trong nhà Dòng thật sốt sắng. Mấy ngày đó chị Tuyết xuống ăn cơm với mẹ. Thật là những giờ phút hiếm hoi. Cả đời mấy khi mà mẹ con được thảnh thơi để nói chuyện với nhau như vậy. .. Còn thời giờ rảnh thì mẹ nghỉ ngơi thêm đôi chút. Nhờ không có gì phải lo lắng và ăn uống ngủ nghỉ điều độ nên mẹ cảm thấy khoẻ nhiều. Mẹ lanh lợi và tươi tắn hẳn ra. Các sơ thích thú đề nghị :  “Bà cố mới ăn cơm nhà Chúa có một tuần mà thấy khoẻ và đẹp ra, thôi bà cố ở lại tu luôn nghen !”. Mẹ dí dỏm đáp lại: “Ở đây thích quá, phải mà không có ông cố thì ở lại tu luôn rồi!”.
Chi Tuyết nhớ có lần cha cũng ước ao được ở trong nhà dòng nào như vậy.

Sau đó, vì cận Tết, với lại mẹ lo cha phải ở nhà có một mình nên vội vã trở về Đakmil.
Chị Tuyết ước ao phải chi có cơ hội nào để cha sống kinh nghiệm “một ngày được ở trong nhà Chúa, quý giá hơn cả ngàn năm” như mẹ vậy !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét