22/4/10

Ấn tượng Ban Mê Thuột

Trong trí nhớ về căn nhà đầu tiên của đời mình, là nhà ở BMT, chỉ lưu lại vài chi tiết: đó là những buổi sáng đi theo một vài anh chị, có lẽ là anh Nguyên và chị Thủy ra khỏi nhà tới gần bờ suối, em vẫn còn nhớ cảm giác lẻ loi khi anh chị chạy ra xa để em đứng một mình nhìn những ngọn cỏ đọng sương hai bên bờ. Còn khi ở trong nhà nhìn ra trước sân thấy đường đi rất xa và cao, vẫn còn hình ảnh những chiếc xe chạy vào khu gia binh.   

(Thạch : Giang thấy cao và xa là phải rồi, dưới mắt một trẻ em mới mấy tuổi thì những gì ngoài mấy chục thước chung quang mình rất là mênh mông. Căn nhà mình ở Bmt nằm trên một mảnh đất dốc thoai thoải, cách đường khoảng 20m về phía dốc đi xuống, phía bên kia đường là khu tập bắn. Diện tích của mảnh đất đó là xấp xỉ 2 mẫu, một nửa trồng cà-phê, nửa kia trồng sầu riêng và chôm chôm. Từ nhà đi xuôi xuống dốc khoảng 100m, hết phần đất của mình thì giáp một con suối )

Ngày cha đi tù về em đã có cảm giác mắc cở vì không biết cách thể hiện tình cảm, thực sự đó là cảm giác lạ lùng, bối rối chứ không hẳn là vui mừng vì trước đó đâu có biết mong chờ cha về đâu. Cảm xúc của cái ngày dọn nhà về Đak mil cũng vậy, mình chỉ muốn ở lại, còn lý do vì sao muốn ở lại thì nó rất là mông lung.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét