22/4/10

Khóc nhè

Em nhớ hồi nhỏ em có tính khóc dai. Một buổi chiều nọ hai anh em đang chơi, anh Phong đã xô em vào tường. Em bị đập đầu vào tường thế là cứ ngồi tại chỗ và khóc mãi. Một lúc sau anh Phong nhìn đồng hồ và biết cha sắp đi làm về, anh Phong sợ cha nên vội nói với em là nín đi rồi anh sẽ cõng chạy mấy vòng sân tùy ý. Trước đây những tình huống tương tự em vẫn bắt đền bằng cách anh Phong phải cõng em chạy có khi là 1 vòng, có khi là 2 hoặc 3 vòng sân tùy mức độ của sự việc để bắt đền. Nhưng hôm nay em lại thay đổi. Em biết anh Phong có một số hình (hình Chúa và hình Đức mẹ được các cha hay các thầy cho khi đi học giáo lý), em rất thích những tấm hình này. Thế là em ra điều kiện phải cho em những tấm hình đó em mới nín. Anh Phong hỏi muốn lấy mấy tấm, em nói là muốn lấy hết (khoảng 3 hay 4 tấm). Cầm hình trong tay em vui sướng quá chừng và nín ngay.
Sau khi ngắm nghía chán chê em cất vào ngăn tủ của mình để phía dưới quần áo. Sáng mai khi vừa thức giấc, niềm vui vẫn còn đầy nên em vội đến ngăn tủ của mình để lấy hình ra xem nhưng tìm mãi cũng không thấy tấm hình nào nữa. Ai đó dậy trước đã lấy mất rồi. Anh Phong đã rút kinh nghiệm nên cất rất kỹ những tấm hình đó vì thế em không có cơ hội để lấy lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét