22/4/10

Đuổi mèo

Thuở nhỏ, nhớ có lần mẹ đi Sài-gòn, hình như bế theo cả Trinh, chị Tuyết và anh Sơn đã đi học xa, cha còn làm tại “nhà đèn” Phan-thiết và làm ca tối, từ khoảng 4-5 giờ chiều đến gần nửa đêm.
Buổi chiều cha cho mấy đứa ăn cơm rồi đi làm, ở nhà chỉ còn lại Thạch, Vân, Phong. Lúc trời còn sáng thì ham chơi nên không nhớ gì, tối đến mấy anh em mới bắt đầu thấy sợ. Trong nhà chỉ có ngọn đèn dầu leo lét, ba anh em lên giường ôm nhau mà không ngủ được; chợt bên ngoài có tiếng mèo gào làm cho Phong hay Vân sợ quá nên ba anh em lại dắt díu nhau, lò mò ra ngoài sân lượm đá đuổi mèo chạy.
Giấc ngủ rồi cũng đến nên chẳng đứa nào biết mèo có còn kêu không và cũng không ai hay cha đi làm về lúc nào nữa. (Trinh: Em còn nhớ một lần nào đó không có cha mẹ ở nhà hình như là mẹ bế Nguyên đi Sài Gòn, buổi tối chỉ có 4 anh em ở nhà đó là Thạch, Vân, Phong, Trinh. Tối đến cứ ngồi dỏng tai lên nghe ngóng hễ có một tiếng động là đoán một người nào đó, có một lần anh Thạch đoán là thầy Quý (người này em không biết chỉ nghe các anh chị hay nhắc đến – thầy Quý là người dạy anh Sơn học lớp Ba. Thầy ấy người Nha Trang, vô Vinh Thủy ở tạm 1 năm để dạy học. Thầy Quý rất quý trọng cha mẹ và thương anh. Vào dịp Tết năm 1962 anh được thầy Quý rủ về nhà thầy ở Nha trang nghỉ Tết, đi bằng xe lửa. Trong nhà  chỉ có chị Tuyết, anh Sơn và anh Thạch là biết về thầy Quý mà thôi) mấy anh em chạy ra khe cửa nhìn nhưng không có ai cả. Một lát sau lại nghe tiếng động, lần này anh Thạch đoán là anh Sơn về, 4 anh em lại chạy ra cửa , ngó qua khe cửa thì đúng là anh Sơn về, đeo ba lô sau lưng. Ai cũng mừng rỡ, anh Sơn nói anh đi về bằng ghe nên về ban đêm. Một lát sau anh nói hình như anh bị rớt tiền, thế là quyết định đi tìm. Năm anh em dắt díu nhau đi về phía Ba Làng, em được anh Thạch cõng, không biết lúc đó có đèn đường hay không nhưng có ánh sáng mờ mờ, hễ thấy cái gì trắng trắng là dừng lại xem nhưng không phải thế là cả đoàn phá lên cười, đến khoảng nhà thờ ngoài thì anh Sơn quyết định quay về không tìm nữa. Em nhớ chuyến đó anh Sơn mua về cho các em sữa tươi trong lon và loại bánh hơi giống bánh phồng tôm bây giờ. Hình như ai cũng thích bánh hơn vì chưa quen uống sữa tươi không đường nên nó bị ế đến mấy ngày sau).(Sơn: Trinh nhớ quá tài và nhớ rất chi tiết. Anh không còn nhớ gì về chuyện này cho đến khi đọc lại những chia sẻ của Trinh thì dần dần hiện ra kỷ niệm cũ. Đúng là thời đó anh hay đi về buổi tối hay tờ mờ sáng, vì đi bằng ghe từ Phan rí. Mà khi anh về đến nhà cũng chưa quá khuya nên các em còn thức, như vậy mới rủ nhau đi bộ để tìm tiền bị rớt. Mà tìm làm sao được giữa đêm tối như vậy, thật là trẻ con !)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét