22/4/10

Đi qua vũng lầy

Nếu em nhớ không lầm thì đó là mùa hè năm 1973 , chị Tuyết về nghỉ hè vì là lần đầu tiếp xúc với đất đỏ nên chị rất khó chịu với cái kiểu dẻo dẻo dính dính dơ dơ của nó. Đêm trước ngày ra đi chị đã tính toán xem làm thế nào để lên xe với đôi chân sạch sẽ vì đoạn đường từ nhà ra đường cái có đi qua một cái cầu nhỏ mà chỗ đó rất lầy lội. Cuối cùng thì chị quyết định là sẽ xách theo một can nước khoảng 4 lít để rửa chân. Sáng sớm hôm ấy cha và em cùng đi với chị , chị bận áo dài trắng , em xách theo can nước , đi đến đoạn đường lầy đột nhiên cha quyết định cõng chị đi qua chỗ đó , thế là chị được cha cõng qua không hề dơ chân và can nước em xách theo trở thành vô tác dụng ( hôm đó em đi giày bata nên không có nhu cầu rửa chân ).Sau đó chị lên xe còn em và cha đi tới nhà thờ dâng lễ.
(Chị Tuyết : Trinh thật là tương đắc với chị khi nhắc lại câu chuyện cha cõng chị qua cầu. Chị cũng nhớ đến và có ý định kể lại câu chuyện ấy. Tuy nhiên có điều hay mà chị không nhớ là bi đông nước 4 lít xách theo để rửa chân và có em cùng đi theo vì sau đó cha con tiếp tục đi dự lễ.
Chị còn nhớ năm đó chị vừa thi xong tú tài, khoảng mùa hè năm 1973, Trinh được 10 tuổi thì phải. Lần ấy là cuối thời kỳ Đệ tử, chị trở lại nhà dòng để vào Thỉnh viện và sau đó là Tập viện. Lúc ấy chị hơi ngại , sợ nặng quá cha cõng không nổi (ít là gần 50 kí) nhưng cha lúc ấy khoảng 50 tuổi nên cũng còn đủ sức để cõng chị một đỗi như vậy.
Đó là những kỷ niệm, những khoảnh khắc sung sướng nhớ đời vì có cha có mẹ.
Đối với chị, cha mẹ, đó là hình ảnh rõ nét nhất của tình yêu thương ân cần Chúa dành cho mình. Chính Chúa nhờ cha mẹ để thương yêu săn sóc mình vậy !)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét