22/4/10

Kỷ niệm Đakmil

Hồi ở Dakmil, Thủy Quang Giang là gần với nhau, anh Nguyên thì hơi quá lớn còn Vũ thì hơi quá nhỏ. Lúc đó mẹ thường đi làm còn cha hay ở nhà hơn, Giang là đứa ngoan hiền (theo nhận xét của cha) nên cha hay quan tâm và dạy học cho Giang nhiều hơn, nhớ cha dùng mặt sau cái gac-mang-re làm bảng dạy học, cha dạy Giang làm toán, những khi Giang làm sai hay chưa hiểu bài thì cha thường hay cú lên đầu Giang, bé hay để ý mổi khi nghe cha nói lớn tiếng với Giang và cú đầu Giang, lúc đó mặt Giang cứ ngơ ra và hình như càng không hiểu thêm được gì, ánh mắt ngơ ngơ của Giang vì sợ cứ theo bám bé hoài và những lúc đó bé thấy tội nghiệp Giang quá chừng.
Thời đó cuộc sống thiếu thốn tẻ nhạt, chủ yếu chạy nhảy chơi lang thang ngoài đường với những trò chơi tạt lon, khẳng, năm mười … Mỗi khi nghe tin mấy anh chị ở xa về là mừng hết lớn, đầu tiên là nghĩ sắp có quà bánh, rồi có người chơi với mình. Có lần 3 anh về chung một lần, tối lại chơi năm mười, lấy cây đu đủ làm cột, sau khi năm mười xong mấy anh trùm áo lên đầu chạy ra, thấy chân lo không nhận được anh nào để mà bắt thế là mấy anh không bao giờ bị thua. Một lần khác không biết đó là dịp nào, (Sơn: Có lẽ đây là dịp Tết năm 1980, anh Sơn với anh Thạch từ Bến Lội về, ghé ngang Phan Rang đón anh Phong, rồi cả 3 anh em về nhà ăn Tết. Đây là cái Tết cuối cùng của anh với gia đình, vì sau đó vài tháng thì anh vượt biên), có cả anh Sơn và anh Thạch ở nhà, hai anh lấy bắp rang hay bắp nướng tách hột, hai anh ngồi ở giường nhỏ còn mấy đứa Thủy Quang Giang Vũ ngồi ở giường lớn đối diện, hai anh dồi bắp qua đứa nào hứng trúng thì được ăn, sau một hồi anh Thạch nghĩ ra cách lấy một cái ống như cái sáo bỏ hạt bắp vào và thổi qua, ai hứng được thì ăn, những việc như vậy mà đến bây giờ em vẫn nhớ hoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét