22/4/10

Kỷ niệm rừng lạnh

Khi anh Nguyên khởi sự làm rẫy trong rừng lạnh thì hình như em mới học hết lớp 9, tức vào khoảng 1988. Lần đầu em được đi vào rừng lạnh có lẽ là trong một kỳ nghỉ hè khi còn học cấp ba, đó là vào ngày thứ Hai đầu tuần, mẹ chuẩn bị nhiều thứ đồ ăn để mang vào rừng dùng cho cả tuần. Chuyến đi đầu tiên đó em hoàn toàn không nhớ mình đi bằng xe gì, chỉ nhớ là có nhiều người và anh Nguyên chạy chiếc xe đạp mini, chở một bao gạo to để phía trước. Hình như nhà ông Linh có xe máy cày chở đồ  đạc và người nhưng vẫn có nhiều người khác phải đi bằng xe đạp.

Đến chỗ đường quẹo vào rẫy là con đường mòn, cây rừng rậm rạp, ẩm thấp và nhiều vũng nước, hai bên đường có rất nhiều lá nhíp, là thứ lá ăn được chỉ mọc ở trong rừng. Từ đường cái vào tới rẫy cũng hết sức vất vả vì đường trơn, dốc và phải len qua nhiều gốc cây. Nghe nói khi vào tới đây thì luôn cảm thấy lạnh hơn nên nó được gọi là rừng lạnh. Khi em vào tới nơi thì thấy các anh đã đốn một khu rừng rộng, đã có chòi để sinh hoạt và đang dọn dẹp, đốt cho sạch cây rừng chuẩn bị trồng cà phê. Em theo làm các công việc gom đốt này. Cũng trong những dịp theo anh Nguyên vào rừng đi làm cả tuần như vậy mà em được mấy anh cho bắn súng thật, hình như là M16.

Sau vài ba năm khai hoang và đã trồng cà phê thì có những dịp em ở lại trong rừng với anh Nguyên và mẹ, lúc này mỗi gia đình có một cái chòi riêng chứ không ở chung như thời mới khai hoang nữa. Nhà mình cũng đã có xe càng, mỗi khi vào rừng có chở theo con chó, nó luôn làm cho mình cảm thấy an tâm hơn. Có hai kỷ niệm rất ấn tượng với em trong thời gian này, không hiểu anh Nguyên đi đâu mà cả hai lần đều vắng mặt, chỉ có em với mẹ mà thôi.

Kỷ niệm thứ nhất là mẹ bị cảm lạnh khi đang ở trong rừng. Một buổi sáng mẹ bị ớn lạnh, chóng mặt không thể ngồi dậy được. Em xức dầu và cạo gió nhưng tình hình không khá hơn và cuối cùng phải quyết định chở mẹ về nhà. Việc lái xe-càng đòi hỏi phải có sức khỏe nhưng em thì lại yếu ớt, chỉ nặng khoảng 50 ký, đã có khi không làm chủ được tay lái. Đã vậy, muốn xe chạy êm thì phải chất cho nặng một chút. Bởi vậy em phải chất lên xe một ít củi rồi trải thêm chiếu gối cho mẹ nằm. Xoay xở đủ thứ cuối cùng cũng lái được xe ra khỏi rừng, tới đường cái để chạy về nhà. Vì mẹ có dấu hiệu cảm rất nặng, tay chân lạnh ngắt và nằm li bì cho nên trong đầu em cứ áy náy là liệu mình có chạy chậm quá không..., nhưng chạy nhanh thì xe lại bị dằn lắc nhiều cũng không tốt. Tâm trạng vừa lo lắng vừa áy náy kéo dài mãi cho tới nhà, khi về tới nghe mẹ nói được mấy câu em mới cảm thấy nhẹ người. Tiếp theo thì chị Thủy phải bỏ công việc may vá để cạo gió lại cho mẹ.

Một kỷ niệm khác cũng rất đặc biệt, đó là em dám ngủ lại một mình trong rừng. Bữa đó là ngày thứ Năm và hai mẹ con hết lương thực. Mẹ tiếc công đi vào rừng nên tính toán là một trong hai sẽ về nhà lấy thêm thức ăn cho hai ngày còn lại. Khoảng 3 hay 4 giờ chiều gì đó thì quyết định là mẹ về, em ở lại. Khi biết tin những người chung quanh cũng sẽ về hết chiều nay, và chỉ mỗi mình ở lại giữa rừng, em vẫn cảm thấy thoải mái, dù sao thì chung quanh đây cũng chỉ có mấy con khỉ chứ có gì nguy hiểm đâu. Khi mọi người đã ra về, em tranh thủ tắm rửa sớm, chuẩn bị củi lửa thật đầy đủ, rồi ăn cơm, dọn dẹp, làm mọi chuyện như bình thường mình vẫn làm để tự trấn an mình. Nhưng càng về đêm thì dần dần xuất hiện nhiều cảm giác mà bình thường không có. Không gian tĩnh lặng là thứ đầu tiên phải nếm trải, bình thường thì có tiếng người, có âm thanh sinh hoạt, bây giờ nó thinh lặng đến nỗi lỗ tai mình tự nó cứ căng lên, như để tìm kiếm âm thanh vậy. Đến khi khó chịu quá thì em bắt đầu tìm cách tạo ra âm thanh, ban đầu là thử hát, rồi kêu con chó lại nói chuyện nhưng cũng chẳng có hiệu quả. Tâm trạng càng căng thẳng thì muốn hút thuốc nhiều, nhưng hút nhiều thì dường như còn tệ hơn nữa. Thông thường thì 8 giờ tối đã bắt đầu đi ngủ mà hôm nay hơn 10 giờ em vẫn còn tỉnh queo. Hết thinh lặng thì lại bắt đầu để ý tiếng côn trùng và chim chóc, rồi suy đoán những âm thanh ấy là bình thường hay khác thường. Nằm mãi vẫn không ngủ được thì bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện mà mình đã từng nghe kể về ông thượng này, bà thượng nọ, đến khi cảm thấy sợ thì lại phải xua đuổi cái suy nghĩ đó đi. Lâu lâu lại kiểm tra xem con dao và cây súng có còn ở đúng chỗ hay không, rồi lại tưởng tượng đến những tình huống bất ngờ có thể xảy ra, lỡ có ai xuất hiện thì mình phải làm sao... May mắn là suốt đêm đó không có biến cố gì, có lẽ con chó nó không mất ngủ, còn em thì ngủ vật vờ được vài tiếng khoảng từ 2 giờ đến 4 giờ sáng. Biết là không thể ngủ tiếp được, em thức dậy pha cà phê rồi chuẩn bị súng hơi đi bắn chim. Thức dậy buổi sáng để chờ thấy mặt trời thì nó nhẹ nhàng và thoải mái hơn rất nhiều so với thời gian màn đêm buông xuống, khoảng thời gian cũng chỉ cách đây có mấy tiếng đồng hồ.

Khi đã thấy đường đi, em vác súng và mang theo cà phê ra ngoài bắn chim. Ở gần chòi có cây trứng cá, chim cu-rúc về ăn rất đông. Mình bắn trúng thì nghe tiếng "độp", một con rớt xuống đất, các con khác vẫn tiếp tục ăn, lại lắp đạn vào nhắm bắn tiếp. Bắn chán chê rồi thì lội vô gốc cây lặt chim, chỉ khi đó thì những con còn lại nó mới bay đi. Em chỉ nhớ chuyện bắn chim mà lại không nhớ sau đó làm món gì.

Khoảng 8 giờ sáng thì mẹ vô tới, em cũng không tỏ cho mẹ biết là tối hôm qua mình gặp rắc rối, coi như mọi chuyện đều êm xuôi. Nhưng có lẽ nếu xảy ra trường hợp tương tự thì em sẽ không chọn ở một mình giữa rừng nữa, vì sẽ bỏ phí một đêm không ngủ.
(Sơn: Giang kể lại tâm trạng sợ hãi trong đêm tối thật hay, ngắn gọn và đầy đủ. Anh nghĩ là nếu em ngủ lại trong rừng đêm thứ hai, em sẽ dần quen, và bớt lo âu sợ hãi hơn. Rồi nếu có lần thứ ba hay lần thứ tư, thì việc ngủ đêm một mình trong rừng sẽ không còn là điều gì ghê gớm nữa. Anh không có những lần sợ hãi thâu đêm như thế, nhưng anh có nhận xét là sự khác biệt giữa ngày và đêm, giữa tối và sáng, đã làm ý thức và cảm nhận của mình rối loạn. Trong bóng đêm, con người cảm thấy yếu đuối, e dè hơn, rồi từ đó phát sinh sợ hãi.
Năm 1995, lần đầu tiên về thăm nhà, anh nhớ cả nhà mình đã kéo nhau vô tham quan rừng lạnh. Lúc đó là lần đầu tiên chị Xuân và chị Quỳnh Anh được thấy rừng thấy rẫy café. Trong miếng rẫy của mình có cái lều và căn gác. Hôm đó cả mấy anh em đã kéo nhau lên gác chơi và ăn trưa, hình như có ăn hột vịt lộn. Không biết tại sao những lần về thăm nhà sau này, không ai có ý định đi chơi rừng lạnh nữa, trong khi anh thấy đó là một nơi đi picnic thật thú vị.

Mình có được rẫy café ở rừng lạnh, đó là nhờ công của anh Nguyên, đã ngoại giao, hợp tác với bạn bè để khai phá rừng hoang. Anh nhớ vào thời buổi đầu tiên mới khai thác, cha đã viết thư cho anh nói sơ lược về dự định và nói anh gửi tiền mua xe càng vì rẫy nằm xa nhà, không có xe không thể làm gì được. Anh quên lúc đó anh gửi tiền về cho cha mẹ bằng cách nào, hình như là gửi cho chị Hiên, rồi chị ấy cầm lên trao tận tay cho cha mẹ. Chị Hiên thật có công rất lớn trong vai trò trung gian giữa các anh ở nước ngoài và gia đình mình, một người trung gian kín đáo, nhiệt tình, và đáng tin cậy.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét