22/4/10

Di tản Mậu Thân

Chiến tranh không để lại dấu vết tang thương trong gia đình mình, nghĩa là trong nhà không có cha, hay anh, hay chú bác cậu bị tử nạn trên chiến trường, hay bị thương tật vì chiến tranh. Phải nói đó là một sự may mắn lớn lao, vì nhìn ra chung quanh, bạn bè, làng xóm, người quen biết xa gần, phần lớn ai cũng chịu những mất mát do bom đạn chiến tranh gây ra, không nhiều thì ít. Tuy không có dấu vết tang tóc, nhưng xáo trộn và đổ vỡ về vật chất thì không thể thiếu được. Có những xáo trộn đáng nhớ trong đời, đó là cuộc chạy giặc đầu năm 1968.

Tháng Giêng 1968, Tết Mậu Thân, mẹ vừa sinh em Thủy được ít tuần lễ. Đang ngủ say, độ chừng 2 hay 3 giờ sáng gì đó, mẹ đánh thức anh và chị Tuyết dậy, vì tiếng người đi hàng hàng lớp lớp ngoài đường cái. Mẹ nói Việt cộng nó về đến nơi rồi, ai người ta cũng chạy giặc, rồi mẹ nói thôi 2 con đã lớn, thì theo người ta mà đi trốn, khỏi bị bắt bớ. Mẹ với mấy em còn nhỏ ở lại không ai làm gì đâu. Vậy là anh với chị Tuyết mắt nhắm mắt mở đi tay không ra khỏi nhà, nhập vào dòng người gồng gánh vác mang đi vô trong nhà thờ xứ Vinh Thủy. Anh quên hết các chi tiết, không nhớ lúc vô đến nơi thì gặp ai, và ở đâu. Chỉ biết là đến gần trưa thì mẹ cũng bồng Thủy và dắt thêm mấy em đi vô. Hãy tưởng tượng, mẹ vừa mới sinh xong đang ở cữ, nhi đồng Thủy đỏ hỏn còn khóc oe oe trên tay, mà lại còn phải kéo thêm một cái rờ mọc 5 em bé: Thạch -10 tuổi, Vân - 8 tuổi, Phong - 6 tuổi, Trinh - 4 tuổi và Nguyên - 3 tuổi, thật là vất vả vô cùng. Đến lúc đó thì anh nhớ là mình tá túc bên thềm nhà ông Yên, Nguyễn Thanh Yên. Bà vợ của ông Yên là chị ruột của o Lài và bà Thảo. Những người cùng tị nạn, ai thấy mẹ phải nuôi con nhỏ cũng động lòng. Thời gian này thật sướng, vì cả ngày chạy nhong ngoài đường ghé chỗ này tạt vào chỗ kia. Khu Vinh Thủy tấp nập người tị nạn. Ở được vài ngày, bỗng dưng một đêm kia, trời chập choạng tối, nghe tiếng đại bác rất gần, đạn bay ngang trên đầu kêu vèo vèo. Thì ra các tàu chiến ngoài khơi đang thi nhau nả đạn vào đất liền. Vì đã quen với tiếng đạn bom, nên không ai tỏ vẻ hốt hoảng gì đặc biệt. Nhưng bỗng nhiên nghe những tiếng nổ thật gần, và nhiều tiếng la hét. Anh chạy ra ngoài coi thì thấy lửa cháy sáng một góc phía ngoài đường cái. Quay vô nhà nói với mẹ, không hiểu linh tính thế nào mà mẹ lại bồng Thủy và dắt cả mấy đứa con ra khỏi nhà giữa đêm. Vừa ra khỏi nhà ông bà Yên được mấy bước thì một trái đạn cháy rớt ngay nhà ông ta. Lửa cháy rực, căn nhà bị thiêu rụi trong vòng dăm phút. Lúc ấy mới nghe nhiều tiếng nổ lách tách của những viện đạn loại nhỏ từ đám tro. Thì ra mấy hôm trước, trong khi chạy giặc anh Phong đã ôm cái tượng đức mẹ bằng thạch cao trắng của nhà mình, mà trong đó cha đã nhét những viên đạn súng lục … Trong lúc vội vã chạy ra khỏi nhà, mẹ quên không xách theo cái giỏ đựng bình thủy đựng nước sôi để pha sữa cho Thủy, nên sau đó vài tiếng, đến giờ ăn mà không có Thủy tru tréo la khóc quá trời.
(Chị Tuyết: Sau một ít ngày tá túc trong nhà ông Yên, vào một buổi chiều ChúaNhật, thấy có ít người ở ngoài đường cái trở về nhà nên chị với Vân thì phải, cũng quay trở về nhà để lấy thêm đồ đạc. Trên đường đi, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng súng “cắc bụp”, chị em vừa lom khom vừa chạy. Đó là thời điểm sau Tết nên trong nhà còn lại một ít thức ăn. Chị kiểm tra lương thực thấy có dưa chua và trứng nên nấu một nồi canh. Một lát sau cơm và canh vừa chín tới, thơm ngon hấp dẫn quá chừng ! Chị em đang chuẩn bị để “đánh chén” . . . thì bỗng đâu, thật không đúng lúc chút nào, tiếng súng đạn bắt đầu vang lên và càng lúc có vẻ càng thêm dữ dội hơn. Trời thì về chiều, màn đêm gần buông xuống làm cho bầu khí thêm vắng lặng và dễ sợ. Chị sợ quá! Tiếc nồi cơm và canh ngon vừa nấu nhưng không dám liều mạng. Thế là chị em vội vàng túm đồ đạc và chuồn nhanh. Mùi thơm nồi canh dưa cải với trứng ấy vẫn còn phảng phất đến bây giờ !)
 
Vài ngày sau đó, tình hình tạm thời lắng dịu, cha về, rồi cả nhà mình đi sang Vinh Phú. Mấy ngày đầu ở tạm nơi nhà bà Bút, người cùng làng Song Ngọc, sau đó mẹ mua căn nhà nhỏ bên cạnh nhà chú Điều, để ở.
(Vân: Những điều em nhớ được thì các anh đã viết cả rồi nhưng dẫu sao thì cũng còn một chi tiết nhỏ của mình đó là mỗi lần chạy (dời chỗ) phần việc của em là cõng Trinh vì mỗi người đều được chia việc chẳng hạn như mang đồ ăn, mùng mền, đồ áo ..vv.
Sau biến cố Mậu Thân thì nhà mình di tản sang Vinh Phú một thời gian, được tạm trú nhà chú Điều. Em không nhớ rõ, hình như phải về Vinh Thủy để học xưng tội. Mỗi lần về là em lại theo đường dọc bờ biển (đường tắt) để đi. Có một lần em gặp một người (có lẽ say rượu) sợ muốn chết nhưng rồi cũng tai qua nạn khỏi. Tạ ơn Chúa!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét