Một chiều không có cha mẹ ở nhà, tôi rủ Hải (con chú Bích) qua nhà chơi, hai đứa chơi trò làm lễ : thay phiên nhau làm cha và người giúp lễ với Vân, Phong, Trinh làm giáo dân. Lõm bõm vài câu la-tinh và cũng cúi mình lắc tới, lắc lui như thiệt.
Bàn thờ đã chuẩn bị, tới giờ hành lễ, mấy đứa từ ngoài thềm bước vào nhà, tôi mạnh tay kéo đóng cánh cửa mà không để ý em bé Trinh đang vịn tay vào kẹt cửa. Sau tiếng « sầm » cửa đóng là tiếng Trinh thét lên, tôi hoảng hốt cầm tay Trinh lên thoa dỗ : trời ơi, ngón tay bé nhỏ bị kẹt làm bung rớt luôn móng tay ra ngoài, máu ứa ra.
Dĩ nhiên là không còn có lễ nữa và tôi còn sợ bị ăn đòn, vội vàng đi lấy dầu khuynh diệp bôi và quấn băng vết thương lại. Nhờ Trinh lì đòn và lại không thóc mách nên lúc mẹ về nhà chỉ biết Trinh bị đau tay và đã được chăm sóc, tránh cho tôi một trận đòn đáng tội.
(Sơn: Thạch nhận xét Trinh “lì đòn” là quá đúng, anh hoàn toàn đồng ý.Trinh rất gan dạ, thuộc loại gan cóc tía. Tuy là phận nữ lưu, nhưng nàng ta can đảm mạnh mẽ hơn nhiều đứa con trai, gan dạ hơn anh là điều chắc chắn rồi. Cũng giống như Phong, anh lúc nhỏ rất nhút nhát sợ sệt, sợ la mắng, sợ đau, hay tủi thân, hay khóc. Ai lớn tiếng nạt nộ cũng làm anh rất buồn, nơi nào có gây gỗ đánh đập anh vội vàng lẩn tránh vì sợ hãi. Còn Trinh thì không dễ làm cho cô bé sợ đâu. Anh còn nhớ rõ hình ảnh Trinh bị mẹ phạt trói tay. Lúc đó Trinh độ 1 tuổi rưỡi, làm điều gì đó không phải mà vì Trinh lì quá mẹ không dạy được như những đứa con khác nên mẹ phải trói tay bắt ngồi im cho sợ. Cảm tưởng của anh lúc đó là hình như Trinh cũng không sợ gì mấy, cứ ngồi lỳ, khóc nho nhỏ và lâu lâu gầm lên phản đối ).
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét