Chi Tuyết đi tu thì Trinh mới có một tuổi thôi nên hai chị em không có kỷ niệm gì đặc biệt với nhau. Anh Sơn và Thạch nhắc đến tính “lì đòn”, cả dám đương đầu của Trinh làm chị cũng nhớ một vài chuyện tương tự như vầy vào dịp về thăm nhà :
Một là vào dịp tết Mậu Thân năm 1968. Mẹ và mấy chị em chạy loạn tá túc trong nhà ông Yên. Ở đậu nhà người ta với một đàn con lóc nhóc tám đứa, phải lo nào là ăn uống rồi giặt giũ tắm rửa, chắc chắn là mẹ phải vất vả lắm. Nhất là lúc ấy Thuỷ còn bé xíu, không biết được mấy tháng ? Còn Trinh lúc ấy có lẽ được năm tuổi.
Chiều đến chị giúp mẹ tắm rửa cho các em. Nhưng có một buổi chiều, không biết Trinh “khó ở” sao đó, nên nhất định không chịu để cho chị tắm mà cứ đòi mẹ phải tắm cho bằng được. Có lẽ cô nàng “ngại” với chị chăng ! Thật ra là vì chị đi vắng suốt, lâu lâu mới về nhà một lần nên cảm giác xa lạ giữa chị em là đương nhiên. Trinh không chịu để cho chị tắm, mà mẹ thì phải bồng em Thuỷ, không buông ra được. Năn nỉ mãi không thuyết phục được, mẹ bực quá vừa rầy la vừa đét cho. Bị đét đau Trinh khóc và hét tướng lên nhưng có lẽ vẫn không chịu thua, nên cuối cùng mẹ cũng phải tắm cho . . . được việc. Con không nhường thì mẹ phải . . . nhịn vậy !
(Trinh : Em vẫn nhớ sự cố này, không phải chỉ xảy ra trong thời gian chạy loạn mà trước và sau thời gian đó đã có vấn đề này rồi. Nguyên nhân là hồi nhỏ em rất sợ ngộp nước nên rất sợ bị dội nước lên đầu mà mẹ tắm thì mẹ có cách làm cho em không sợ còn chị Tuyết thì chắc không hiểu ý nên đã dội cả gàu nước lên đầu em thế là em hét tướng lên và sau đó không chịu cho chị tắm nữa, em nhớ sau này khi thấy chị Vân cứ dội nước lên đầu thoải mái em có thắc mắc và chị Vân mới chỉ cho em là mình cứ cúi đầu xuống thì nước nó sẽ chảy theo tóc mà không chảy vào mặt và em đã thử nghiệm từ từ mới quen chuyện đó. Vào hè năm 2001, dịp các anh về thăm nhà, trước lúc anh Sơn ra đi, chị Vân , em và Thủy có xuống SG chơi. Thủy dẫn theo cháu Loan Giao lúc đó gần 7 tuổi. Buổi chiều lúc anh Sơn chuẩn bị ra sân bay Thủy mới tắm cho bé Loan Giao, nhưng cái vòi sen (ở nhà chị Giang) lúc mở nước thì nó phát ra tiếng kêu xè xè thế là Loan Giao khóc toáng lên vì sợ. Thủy lúc đó vì đang vội nên quyết tắm cho xong thế là hai mẹ con ồn ào trong phòng tắm và em được nghe lại câu nói mẹ đã từng nói với em khi nhỏ đó là “con hay lôi thôi như vậy mẹ sẽ không cho đi đâu nữa”. Trẻ con có sự cảm nhận khác người lớn và chẳng đứa nào thích lôi thôi làm gì.)
Một lần khác thì đụng độ với cha. Cũng vào dịp chị về nghỉ hè ở nhà. Lúc đó nhà mình đã dời đi và xây nhà mới phía trên nhà cũ vài căn. Nếu chị nhớ không lầm thì đang trong bữa cơm. Chị không còn nhớ cụ thể nguyên nhân là gì nhưng nhớ là cha rất tức giận. Cha cầm mình lắm rồi nhưng Trinh vẫn cương quyết không nhượng bộ. Cuối cùng thì Trinh bị đòn rất đau, chắc là em còn nhớ ?
Chị thấy, có lẽ, ở Trinh một trong những nét đặc trưng của quê hương miền Trung ta. Một vùng đất nhiều khó khăn, phải luôn tranh đấu với thiên nhiên với ý thức hệ để sống còn. Các anh hùng dân tộc, các bậc anh tài, đa số xuất thân từ đây. Rất can cường mạnh mẽ, không dễ gì khuất phục ! Trinh có đầu óc tranh đấu, tự lập, dám sống chết cho lý tưởng cho lẽ phải theo suy nghĩ của mình. Điều đặc biệt nơi Trinh là cái cá tính khá mạnh mẽ ấy được lồng trong một giọng nói và cử chỉ rất ư là “êm như ru chiều hôm gió mát” vậy ! Trinh mà làm chính trị thì chắc là tuyệt !
(Giang: Lạ nhỉ! Từ khi em có trí khôn và tiếp xúc với chị Trinh cho đến giờ thì hoàn toàn không có hình ảnh nào về tính lì lợm, cứng cỏi như các anh chị lớn kể mà toàn thấy ở chị thái độ dịu dàng. Làm chính trị ở đâu thì chưa biết nhưng đã có ngay ở trong gia đình và có liên hệ với em, đó là lần chị Trinh vận động những người có liên quan để cha thay đổi suy nghĩ và cho em tới trường học năm 1982. Bây giờ mỗi khi có chuyện gì cần phải bàn tính thì chị Trinh vẫn là một người mà em không thể không hỏi ý kiến.) (Sơn: Giang và các em sau này chỉ biết chị Trinh rõ khi chị ấy đã lớn, đã đi học Cần thơ và quay trở về. Với tuổi đời và kinh nghiệm sống thì cá tính của mình cũng được dần dần thuần hóa. Chị Trinh cũng không là một ngoại lệ. Cho nên không lạ gì mà em không nhận ra khía cạnh cương quyết, vững mạnh của chị.)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét