22/4/10

Vũ té ở chuồng bò

Lúc bé còn nhỏ, anh Thạch ở Dakmil nhiều nhất nhưng không hay ở nhà, hình như là đi Nông trường, nhưng bé cũng có mấy kỷ niệm với anh Thạch sâu đậm. Một ngày nọ có anh Thạch ở nhà mình cảm thấy rất vui vì hôm nay nhà mình lại có thêm anh Thạch. Sáng sớm anh Thạch đi làm, ở nhà chỉ còn bé, Giang và Vũ, biết trưa anh Thạch sẽ về nên bé nổi hứng đi theo Sự con bà Phúc đi hái ổi, khi hái được ổi chín định bụng sẽ chọn trái ngon nhất về cho anh Thạch, nhưng khi về đến nhà chạy vào nhà tìm anh Thạch thấy anh Thạch ngồi trong buồng, không biết đã đưa được ổi cho anh Thạch chưa không nhớ nhưng chỉ nhớ là ngay lập tức bị anh Thạch bợp tai một cái đau điếng và nói gì không nhớ nguyên văn nhưng đại loại là “ở nhà coi em mà để em như vậy đó hả?”. Sau đó mới biết được trong lúc đi chơi, ở nhà Vũ bị té gần chuồng bò, mặt của Vũ bị rách trán sâu, phải băng nhiều ngày, còn mấy trái ổi ai ăn và có ăn hay không thì bé không còn nhớ gì nữa cả.
Dù là bị anh Thạch đánh nhưng bé vẫn nhớ về anh Thạch là một người hiền lành và luôn nhẹ nhàng; anh Thạch không nói nhiều cũng không hay dọa nạt mấy em nhỏ, bé cảm giác anh Thạch thương mình và mỗi khi có anh Thạch ở nhà bé không thấy sợ hãi gì.
(Thạch : Vũ té ở chuồng bò, bị đập đầu vào cái đinh, ngay giữa trán. Vết thương này bị làm độc nên vài ngày sau thì trán của Vũ nổi u lên một cục như cái sừng. Mẹ phải bế Vũ vào ông Đề để giải phẫu chùi rửa vết thương, Vũ vẫn cười chơi như thường chứ không lè nhè, than van gì cả)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét