Sau khi đưa gia đình gồm mẹ và 2 con Tuyết, Sơn vượt biên vô Nam bằng ghe đánh cá của gia đình ông Vinh mà cha gọi bằng cậu, cha đã tìm được việc làm khá tốt tại đồn điền trồng cây cao su của người Pháp có tên là Plantation Terre Rouge ở Hớn quản, An lộc, Bình Long. Chức vụ của cha thời đó là Kiểm soát viên, được coi là nhân viên trung cấp, tương tự như thầy cai. Trong khi những nhân công làm việc cho đồn điền chỉ được ở tại những khu nhà tập thể thì gia đình mình được một căn nhà biệt lập dạng villa, có vườn trước vườn sau và cây cối rộng rãi.
(Chị Tuyết : Đất đỏ nên rất màu mỡ, mẹ trồng mướp trồng su, rau đay mùng tơi, cải bẹ xanh . . . mà thỉnh thoảng cha tưới bằng vòi caosu. Chị còn nhớ có một bụi khoai vạc, miền nam gọi là khoai ngọt, mọc trong đống rác, để lâu năm đến khi đào lên to bằng «con khỉ» ! Phía bên hông nhà còn có một cây ổi khá lớn mà dịp cậu về thăm nhà đã đu vắt vẻo trên đó làm xiếc, móc hai bàn chân vào nhánh cây, đầu và tay thòng xuống đất đu đưa một cách tài tình !)
Đó là thời đại sung túc của gia đình, kinh tế vững chãi mà con cái còn ít. Cha mẹ không phải chật vật lo kiếm tiền. Vì còn trẻ và ham thích học hỏi, nên cha đã bắt đầu học tiếng Anh, và học ráp transistor để chế ra máy radio như một trò giải trí.
Hình ảnh về giai đoạn này của mình rất mù mờ, lẫn lộn. Bây giờ chỉ còn sót lại hình ảnh cây cối um tùm trong vườn, có hàng rào dâm bụt trước nhà, và ngay góc trái của vườn phía trước có cây vú sữa ai đó đã trồng sẵn rất lớn, trái chĩu chịt. Không hiểu sao mình lại không bao giờ lụm trái mà ăn, mà chỉ chơi mỗi một trò duy nhất, đó là lấy chiếc lá, xé ra làm chóng chóng. Phía sau nhà đất hơi dốc thoai thoải và xa hơn nữa là hoang sơ um tùm. Vì còn nhỏ quá, không bao giờ mình dám bén mảng ra xa phía sau, nhưng chỉ còn nhớ đó là những mảng rừng rậm rạp. Có điểm đáng nhớ, đó là nhà tắm thì nằm ngay phía sau, bên cạnh nhà bếp, còn nhà cầu thì xa lắc ở ngoài cuối vườn, mỗi lần đi ra thật bất tiện.
Trong bối cảnh như thế đã xảy ra một biến cố đáng ghi nhớ trong đời của anh. Đó là vào khoảng năm 1955 - 1956. Mẹ dắt chị Tuyết và bồng Hùng đi Sài gòn hay Phan thiết chơi. Ở nhà chỉ còn lại 2 cha con. Ban ngày đi làm thì cha chở anh xuống nhà chú Điều (chú Điều Lai Khê - chú Điều là con mồ côi đã được ông nội nuôi nấng, nên cha với chú Điều thân thiết với nhau như thể 2 anh em. Gọi là chú Điều Lai Khê là vì đã có thời gian gia đình chú ấy sinh sống tại Lai Khê) để cho mự ấy giữ anh, rồi chiều đến tan sở thì cha ghé chở anh về. Anh ăn trưa ở đó và buổi chiều ăn nửa bữa, nửa còn lại về nhà ăn với cha. Nên biết là trong thời gian anh còn nhỏ, cho tới 6 tuổi, anh chỉ được phép ăn 2 chén cơm mỗi bữa ăn. Có thèm ăn hay có sức ăn thêm cũng không bao giờ được phép ăn thêm chén thứ ba. Mà lúc đó anh luôn luôn muốn ăn thêm, vì con nít tham ăn mà, không bao nhiêu mà đủ. Bây giờ thấy các cháu ăn uống khó khăn, cha mẹ phải năn nỉ bày đủ trò, thiếu điều lạy lục đứa con cho nó ăn xong bữa cơm, thấy mà thương hại. Hôm đó, trong lúc ở nhà chú Điều thì ăn cơm chiều. Buổi trưa ăn gì thì anh không nhớ, nhưng cơm chiều thì anh nhớ. Cha đã dặn anh là chỉ ăn một bát cơm thôi, để dành bát còn lại về nhà ăn với cha. Chuyện này không khó khăn gì, anh nghĩ vậy, vì đã mấy ngày không xảy ra chuyện gì. Cho đến hôm đó, trong buổi cơm chiều, mự ấy nấu canh cà chua và đậu hũ, anh rất thích, và ăn ngon miệng vô cùng. Người lớn thấy đứa con nít ăn ngon như vậy thì họ thích và chú mự ấy ép anh ăn thêm một chén nữa. Anh biết là ăn thế nào về cha cũng nạt cho một trận vì không vâng lời, nên anh không dám. Nhưng chú mự ấy cứ thúc, và ép anh ăn thêm, còn nói thêm rằng “không sao đâu, cháu cứ ăn đi rồi chú xin phép cha cho”. Anh ngồi nhậu luôn một chén cơm thứ hai vui vẻ, nghĩ là đâu có gì quan trọng.
(Trinh: Em nghĩ không phải chỉ có anh bị giới hạn mà chị Tuyết cũng vậy vì mới đây em có nghe mẹ phàn nàn cha về việc đó nhưng mà với chị Tuyết chứ không phải với anh. Khi em đã có trí khôn thì không còn thấy chuyện giới hạn ăn nữa mà em lại bị ngược lại đó là ăn không hết phần cơm mẹ đã lấy cho và bị gọi là hay bỏ mứa , em rất khổ sở vì chuyện này , có lần em định giải quyết cơm thừa bằng cách chôn dưới cát nhưng chị Vân nói không được làm vậy , chôn cơm là có tội. Thế là em lại phải rón rén mang chén cơm thừa vào nhà và hên lắm thì mới không bị la rầy. Em nhớ có lần anh Sơn dọa em là ăn không hết thì anh sẽ đè cổ ra tống vào miệng cho khi nào hết thì thôi , anh Sơn ngày xưa thích dọa con nít lắm. Em không đồng ý với anh là con nít thì tham ăn và không bao nhiêu là đủ vì một đứa trẻ bình thường (không bệnh tật ) khi đang muốn ăn tức là chưa đủ , khi đã đủ thì nó sẽ không ăn nữa).
(Trinh: Em nghĩ không phải chỉ có anh bị giới hạn mà chị Tuyết cũng vậy vì mới đây em có nghe mẹ phàn nàn cha về việc đó nhưng mà với chị Tuyết chứ không phải với anh. Khi em đã có trí khôn thì không còn thấy chuyện giới hạn ăn nữa mà em lại bị ngược lại đó là ăn không hết phần cơm mẹ đã lấy cho và bị gọi là hay bỏ mứa , em rất khổ sở vì chuyện này , có lần em định giải quyết cơm thừa bằng cách chôn dưới cát nhưng chị Vân nói không được làm vậy , chôn cơm là có tội. Thế là em lại phải rón rén mang chén cơm thừa vào nhà và hên lắm thì mới không bị la rầy. Em nhớ có lần anh Sơn dọa em là ăn không hết thì anh sẽ đè cổ ra tống vào miệng cho khi nào hết thì thôi , anh Sơn ngày xưa thích dọa con nít lắm. Em không đồng ý với anh là con nít thì tham ăn và không bao nhiêu là đủ vì một đứa trẻ bình thường (không bệnh tật ) khi đang muốn ăn tức là chưa đủ , khi đã đủ thì nó sẽ không ăn nữa).
Buổi chiều, cha vừa dựng xe đạp ngoài sân bước vô, mự Điều đon đả khoe ngay là “thằng Sơn bữa nay nó ăn giỏi lắm, ăn được 2 chén cơm luôn, mà nó ăn nhìn ngon lành”. Ngay tại chỗ thì cha chỉ cười cười, không nói gì. Nhưng lên xe ngồi, thì bắt đầu một bài dài. Về đến nhà, rồi suốt buổi tối vẫn nghe cha nói. Lúc đó anh còn nhỏ lắm, có nhiều chuyện không nhớ gì cả, mà những điều xảy ra buổi tối hôm đó thì nhớ rõ. Ý chính là cha nói “con không vâng lời cha” và “con ăn no rồi bây giờ đâu có ăn được nữa, để cha phải ăn một mình”. Anh cảm thấy áy náy vô cùng và mặc cảm tội lỗi. Cũng may, qua hôm sau thì cái cảm giác đó không còn nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét