Trong mấy chị em gái chắc bé là người nghịch ngợm và ham chơi giống con trai nhất, suốt ngày cứ chạy nhong nhong ngoài đường, chơi thì trò gì cũng biết nhưng làm việc thì không biết gì cả, cũng may mà có mấy chị ở gần nên kể ra mình không phải gánh vác nhiều công việc. (Sơn: mới gần đây mẹ kể rằng khi có mang bé Quang, mẹ tưởng sẽ sinh ra con trai chớ không phải là con gái, vì khi còn ở trong bụng mẹ, Quang hung hăng đạp phá và trở mình mạnh mẽ lắm).
Hồi nhỏ bé còn nhớ mẹ gọi bé là “con Quàng” vì tính hay loàng quàng không để ý và cũng không làm được chuyện gì cả. Có lần đi làm rẫy với mẹ, đến gần trưa mẹ nói bé về trước luộc bắp để trưa gia đình ăn thay cơm. Bé lon ton chạy về đến nhà gặp Giang rủ chơi cờ tướng thế là chơi, cứ chơi ráng một ván rồi thêm một ván,… thêm một ván mãi cho đến khi nghe tiếng mẹ và mấy chị về từ ngoài xa thì hoảng hồn chạy ra vườn bẻ bắp, nhưng dù có nhanh tay đến mấy cũng đã muộn rồi, cuối cùng việc luộc bắp cũng phải đến tay mẹ làm. Bây giờ ngồi nghĩ lại thấy thương mẹ quá chừng mà đặc biệt là mẹ không hề la mắng bé kể cả lời trách móc nhẹ. Chính vì mẹ ít la mắng nên mỗi khi làm mẹ không bằng lòng mà chỉ cần nghe mẹ nói “ Mình không dạy làm như rứa khi mô cả, mà răng lại cứ làm” là bé cảm thấy có lỗi và ân hận vô cùng. Bé là người có tính vô tư nên mỗi khi có lỗi thì thường nhớ đến cảm giác ân hận là nhiều, còn những hình phạt hay những lời trách móc lúc đó bé dễ dàng nhận lãnh nên không ấn tượng gì nhiều.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét