Tết Mậu Thân 1968 là thời điểm Việt cọng chọn để đánh chiếm Miền Nam. Gia đình mình lúc đó ở Vinh Thủy, Phan Thiết. Trước ngày chiến sự nổ ra chính thức, tình hình cũng đã có khác, chiều chiều thấy máy bay thả bom ở đâu đó xa xa. Mọi người cũng chuẩn bị cho một cuộc chạy giặc sẽ xảy ra nhưng chưa biết lúc nào. Mẹ nấu cơm, vắt thành cục tròn to bằng nắm tay, để dành sẵn để khi chạy giặc có cái để ăn. Nhà mình cũng đã làm một cái hầm ở ngoài vườn bằng cách xếp các bao cát lại với nhau để khi có xảy ra đánh nhau thì mọi người chui vào đó để tránh đạn. Hầm làm xong nhưng không sử dụng đến vì lúc xảy ra chiến sự thì cả nhà phải di tản đi nơi khác rồi.
Tối hôm đó, đang ngủ thi cả nhà bị thức giấc bởi tiếng súng nổ. Trước nhà mình, bên kia đường là trại giam nên có quân lính rất nhiều. Tiếng súng, tiếng đạn pháo bay và nổ ở gần đâu đó, bốc cháy sáng rực một góc trời. Một lúc sau, nhìn ra đường qua khe cửa, dưới ánh sáng hỏa châu, từng đoàn người gồng gánh, bồng bế nhau đi đầy ngoài đường. Mọi người đang lo chạy trốn để tránh bom đạn. Nhà mình lúc đó chỉ có mẹ với 6 đứa con thơ dại. Anh Thạch là đứa lớn nhất lúc đó cũng mới 11 tuổi, Thủy thì mới sinh ra. Hình như mẹ định không đi đâu cả, nhưng đến khi mọi người đã đi hết, đường vắng lặng, mẹ mới quyết định đi. Thế là 7 mẹ con đùm túm nhau lên đường. Không hiểu mẹ phân công như thế nào để mấy đứa trẻ con có thể mang đồ đạc, quần áo cho đủ dùng trong suốt thời gian đi tị nạn. Mẹ thì đã lo bồng Thủy và chỉ có thể mang thêm một túi xách trên vai. Có lẽ chỉ có anh Thạch và chị Vân là có khả năng mang xách. Mình được mẹ phân công ôm hai cái mền. Mền thì nhẹ nhưng cồng kềnh làm mình đi khó khăn nhưng nhờ ôm chặt nó mà mình có được cảm giác an tâm khi chung quanh biết bao nguy hiểm.
Cũng như bao người khác, nhà mình chạy ra hướng bờ biển. Có lẽ mọi người đều muốn tránh xa khu đô thị, nơi hai bên đánh nhau để giành quyền kiểm soát. Cuối cùng thì nhà mình được ở nhờ trong một căn nhà của người dân sát bờ biển Vinh Thủy, không phải lâm vào cảnh màn trời chiếu đất. Nhà xây gạch, lợp tôn kẽm, cũng tương đối tốt. Chủ nhà bố trí cho những người di tản ở đầy trong nhà. Nhà mình được bố trí ở một góc phòng khách. Mình không còn nhớ thời gian ở trong nhà này mấy ngày nhưng tối hôm ấy, khi mọi người đã vào chỗ của mình để ngủ thì bắt đầu có tiếng đạn pháo. Đạn được bắn từ tàu trên biển vào đất liền. Lúc đầu có vài tiếng nổ xa xa, sau đó có trái đạn rớt phía sau nhà gia đình mình đang tạm trú, vào bụi cây làm cháy sáng một góc trời. Mọi người hốt hoảng. Tiếng gọi nhau ơi ới.Gia đình mình cũng như những người ở trong nhà quyết định chạy ra bờ biển (cách đó khoảng 200m). Mẹ con túm tụm đồ đạc, hối hả chạy ra. Mình vẫn ôm mấy cái mền. Cả nhà vừa ra khỏi nhà được vài chục mét, một trái đạn pháo bay rít ngang qua đầu và rớt trúng ngay góc nhà nơi gia đình mình vừa rời khỏi. Căn nhà bốc cháy. Thật hú vía. Chỉ cần chậm mấy phút là cả nhà mình lúc đó đã lãnh trọn một quả đạn pháo. Tối hôm đó, cả nhà nằm ngoài bãi biển : đúng nghĩa cảnh màn trời chiếu đất.
(Trinh : Em nghe mẹ kể lại rằng : “Trong đêm hôm ấy, khi bồng con để chạy ra khỏi nhà, mẹ ngoái cổ nhìn lại chỗ gia đình mình nằm thì thấy còn một đứa con đang ngủ say sưa, mẹ vội quay lại nắm tay kéo dậy và chạy ra khỏi nhà , ra khỏi cửa được mấy bước thì căn nhà bốc cháy, đứa con đó là Trinh”. May mà đêm đó mẹ kiểm tra lại nếu không thì giờ này em không ngồi viết như thế này được).
Sau đó nhà mình qua Vinh Phú ở tạm nhà bà Bút, rồi nhà chú Điều một thời gian mới trở về lại Vinh Thủy khi chiến sự đã qua đi, nhà được sửa lại do bị hư hại vì bom đạn
(Thạch:
- Không nhớ được ai đi trước, ai đi sau; cũng không còn nhớ nhà mình ra đi như thế nào
- Nhớ đã rục rịch chuẩn bị cơm vắt mấy lần nhưng không phải chạy nên lại lôi cơm vắt ra ăn
- Nhớ có dùng bột đông sương (do gia đình chú Điều để lại) để thử làm trong dịp này
- Chị Tuyết có về nhà nghỉ tết và kẹt lại luôn, một thời gian sau mới trở lại nhà dòng. Trong những ngày chạy loạn vào xóm trong của Vinh-thủy, có cùng chị Tuyết dẫn Trinh lên đồi cát để thả Trinh chạy xuống
- Đêm nhà ông Yên bị pháo kích, mọi người mới vừa ra khỏi nhà tới ngoài đường (cách khoảng 20-30m) là quả đạn đã rơi vào nhà nhưng là đạn cháy chứ không phải đạn phá nên không có tiếng nổ lớn và cũng không có mảnh đạn bay tứ tung
- Hầm trú ẩn: chỉ nhớ chắc chắn là nhà mình có bộ phản ghép bằng 3 miếng gỗ khá dày, lúc đó đặt ở nhà bếp, được đắp thêm một lớp bao cát chung quanh để thành hầm trú ẩn)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét