22/4/10

Bình Chính

Tháng 5, 1962 - Cha đang trong tình trạng không có việc làm. Hình như cha vừa thôi dạy học ở trường Chính Tâm (Phan Thiết), lúc này trường còn mang tên Ngô Đình Khôi (bây giờ là trường chuyên Trần Hưng Đạo). Linh Mục Nguyễn trọng Báu là bạn học với cha lúc ở Tiểu chủng Viện được giao nhiệm vụ coi xứ đạo mới tại Bình Chính, Phan Rang. Vì xứ còn rất mới, chưa có cơ cấu, đoàn thể, và cần người trông coi nhà thờ nên cha Báu đã rủ cha đi làm việc với ngài. Công việc của cha là tập hát, đánh đờn nhà thờ, dạy học 2 lớp sau cùng của bực tiểu học, đó là lớp Nhì và lớp Nhất, tương đương với lớp Năm và lớp Sáu bây giờ. Cha mang theo anh và anh Thạch. Thạch là nhi đồng 5 tuổi, nên chỉ ăn ngủ và làm búp bê cho người lớn chơi. Cha Báu rất thích Thạch vì em mũm mĩm dễ thương và hót như vẹt. Cha Báu bày cho Thạch một số câu tiếng Pháp. Mỗi khi có khách tới, đều kêu Thạch ra trình diễn, và cả cha lẫn con đều lấy làm thích thú. Anh lúc này học lớp Nhì.
Không biết cha được trả lương ra sao, nhưng cuộc sống bình dị thoải mái. Cả 3 cha con ăn cơm bên nhà xứ với cha Báu.
Trong thời gian ở với cha, mình quen được các chú đi tu TCV Sao biển, là con cha Báu, về ghé thăm cha: chú Khanh và chú Tộ. Đi TCV được vài năm thì 2 chú này đều bị đuổi vì học lực kém. Khi mình bắt đầu vô học Sao Biển vào năm 1964 thì 2 chú này không còn ở đó nữa. Vào cuộc Hội Ngộ SB2008, mình đã gặp lại 2 anh Khanh và Tộ, và cả 2 đều nhắc lại kỷ niệm ở Bình Chính với 3 cha con.
Có những chúa nhật, trời nắng đẹp, lễ ra, cha mượn thuyền chèo chơi trên sông. Vào thời này Bình chính còn ít người, nước sông nước biển trong xanh, vắng vẻ. Cha mua cùi dừa khô và bánh tráng mang theo lên thuyền. Bánh tráng dày ăn với cùi dừa già, rất ngon. Vị béo ngậy của dừa và vị mặn mặn bùi bùi của bánh tráng quyện vào nhau cho mình một cảm giác sảng khoái sung sướng !

Trong thời gian 3 cha con ở Phan rang, những lúc cần liên lạc với mẹ ở nhà, anh được giao cho trách nhiệm giao liên. Đi bằng xe đò tuyến đường Phan Rang – Phan thiết. Lúc đó anh còn quá nhỏ, vừa nhỏ tuổi (9 tuổi), vừa nhỏ con, nên hành khách trên xe thấy anh tí tẹo mà đi một mình lầm lì im lặng, ai cũng thắc mắc bình luận lung tung và có vẻ ái ngại cho anh. Anh nghe hiểu hết, nhưng không trả lời gì cả. Bây giờ nghĩ lại thì thấy xã hội VN vào thời buổi đó thật an toàn, không ai làm hại ai, không có những cảnh cướp dựt, bắt cóc hay hành hung gì cả. Anh cứ đi đi về về như thế nhiều lần, một mình một góc trên xe, mà lần nào cũng xuôi chảy.

Có một lần chú Điều Lai khê ra Bình chính tìm cha. Anh còn nhỏ, nhưng nghe loáng thoáng câu chuyện là chú ấy cần tiền gấp mang về để cứu vợ con bị vc bắt và đòi tiền chuộc. Cha xoay xở cho chú ấy một số tiền, rồi cho anh về theo để cầm tiền về cho mẹ. Vì anh còn nhỏ, nên không biết số tiền là bao nhiêu, nhưng chắc là khá lớn vì cha bỏ tiền vô túi quần tây của anh, rồi may lại. Trên xe, chú Điều hỏi thăm anh ra sao đó mà chú ấy biết được là anh có mang tiền về cho mẹ. Nội dung câu chuyện ra sao để dẫn tới việc chú ấy biết là anh cầm tiền cha gửi về cho mẹ thì anh hoàn toàn không nhớ, nhưng việc chú ấy ghé miệng cắn chỉ ở mép túi quần để moi tiền ra thì anh nhớ rõ. Về sau, mới phát hiện là chú ấy rơi vào bài bạc cá độ, nên đã dàn cảnh như thế.

(Chị Tuyết cũng được cha đem ra Phan Rang ăn Tết. Chị nhớ đợt này được mẹ sắm cho một bộ đồ thật đẹp có bông màu xanh lá mạ. Đêm 30 tết người ta đốt pháo chị tưởng là bắn súng sợ muốn trối chết chui xuống gầm giường !)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét