Sau tết Mậu Thân , nhà của hư hại chưa kịp tu sửa nên phải tạm trú bên Vinh-phú. Mới đầu ở tạm nhà bà Bút, sau đó mới dọn tới căn nhà sát căn của chú Điều.
Lúc đang ở nhà bà Bút, tội nghiệp con mèo còn nằm ở nhà không ai chăm sóc nên cha có về nhà bắt con mèo bỏ vào bao bố mang qua Vinh-phú, tới nơi vừa thả ra, bị con chó gầm gừ mấy tiếng là nó đã chạy biến mất, ít hôm sau có dịp ghé qua Vinh-thủy thì thấy con mèo đã về lại nhà.
Nói về căn nhà ở sát bên chú Điều thì hình như 2 căn do cùng một chủ xây dựng cho nên phần trước căn nhà thì riêng nhau nhưng phần nhà bếp của hai bên đều nhỏ lại, tạo ra một khoảng sân vuông chung ở giữa, dùng làm nơi giặt giũ, nấu nướng. Tại sân này, tôi đã nhiều lần ngồi nhìn mẹ làm món chả cá thửng : con cá thửng, sau khi bỏ đầu, chặt vi, lóc vảy được xẻ dọc dưới bụng rồi mở ra để lấy xương sống rồi phần thịt được băm nát, tẩm nước mắm, hành, tiêu nhưng vẫn dính da, sau đó con cá được gấp lại và đem chiên, ngon hết chỗ chê! (Sơn : món chả cá thửng là đặc sản của nhà mình, do mẹ sáng chế ra. Anh đi ăn ở ngoài nhiều nơi, tại các gia đình cũng như ở tiệm, nhưng không nhớ đã bắt gặp món chả cá thửng như của mẹ. Lúc đó ở Phan thiết có sẵn cá tươi nên các anh chị được ăn món này khá thường, còn các em từ Trinh trở xuống thì chỉ nghe nói mà thôi. Sau này anh thấy mẹ còn sáng chế ra món thịt heo kho rim rất ngon, ai cũng thích mà đặc biệt là Phong). Một diện tích khá lớn trong nhà bếp là phần nổi của bồn chứa nước mưa, cao khoảng hơn nửa thước, có mặt xi-măng che kín nên trở thành chỗ ăn cơm hay ngủ nghỉ.
Có một buổi cơm chiều, mẹ bưng nồi canh cá từ khoảng sân vuông vào nhà, sắp sửa đặt lên bục ăn cơm thì tuột tay đổ, mẹ lãnh nguyên nồi canh lên cánh tay và cả người. Vết phỏng trong người ra sao thì chẳng ai thấy nhưng ở cánh tay thì phình lên một bọc nước, phủ dài từ dưới vai tới tận cổ tay. Mẹ mang cánh tay phỏng đi gánh nước, ai nhìn cũng thấy ớn. Phải mất một thời gian vết phỏng mới lành lại.
(Sơn : Mẹ là người có số phận lam lũ cực nhọc và nhất là phải chịu nhiều đau đớn thể xác. Có lẽ vì đã trải qua nhiều cơn đau nên mẹ rất kiên nhẫn và có một sự chịu đựng can trường. Phương châm của mẹ là “chịu khó” hay “ chịu khó mà đền tội”.
Nói về những đau đớn thể xác mẹ phải chịu thì anh nhớ trước tiên là mẹ bị áp xe ở mông vì chích thuốc. Lúc đó mẹ còn trẻ lắm, 24 tuổi, mới từ Bắc di cư vô Nam. Không biết bác sĩ hay y tá chích thuốc làm sao mà sau khi chích, thuốc không tan nên nó tạo thành một ung nhọt khá lớn ở sâu trong thịt, vùng mông. Mẹ rất đau, và phát nóng lạnh, sau đó phải mổ.
Nhưng chưa hết, mỗi lần sinh con là mỗi lần mẹ đau vú. Không hiểu nguồn gốc của căn bệnh ra sao mà cứ mỗi lần sinh là mỗi lần cha chạy đi tìm thuốc cho mẹ, vì mẹ đau lắm. Đau nhưng không thể tự tiện điều trị bằng thuốc kháng sinh được vì mẹ nuôi con bằng sữa mẹ nên uống thuốc kháng sinh tự tiện sẽ có hại cho đứa bé. Hình như càng về sau thì càng đau nhiều hơn. Cho đến lần sinh em Thủy (anh không chắc chắn là Thủy hay Nguyên) thì phải mổ vì vết đau trong ngực mẹ trở thành một ung nhọt có mủ và rất lớn. Thương mẹ lắm ! Vì anh nghe chính mẹ kể lại là ung nhọt tự nó đã làm mẹ đau kinh khủng, rồi khi bác sĩ mổ cũng không có thuốc tê cho hữu hiệu mà cũng không gây mê toàn thân, nên mẹ tỉnh táo và cảm giác đau đớn rõ rệt, vừa đau vừa sợ, người run bần bật, toát mồ hôi dầm dề. Cha đứng bên cạnh nắm tay mẹ an ủi và nói mẹ cầu nguyện xin Chúa giúp sức. Bác sĩ vừa cầm dao rạch vừa né qua một bên vì sợ mủ từ trong ung nhọt bắn ra !! Sau khi đã mổ, mẹ phải trở lại gặp bác sĩ nhiều lần nữa để kiểm tra, thay băng, mỗi lần thay băng là mỗi lần đau không kém gì lần đầu tiên nên mẹ vẫn sợ, đến mãi lần thứ ba hay thứ tư gì đó, càng ngày càng bớt đau, mẹ mới hết sợ.
Một kỷ niệm khác về sự chịu đựng âm thầm của mẹ, đó là vào năm 1977 - 1978, anh để ý thấy mẹ bị nhiễm trùng da ở vùng nách rất nặng, giống như bị lác, vết thương lớn như bàn tay, sần sùi, thâm tím, có cả máu và mủ, vừa ngứa vừa rát, mà không thấy mẹ kêu than, không thấy mẹ đi bác sĩ, đi mua thuốc gì cả, không thấy mẹ nói gì với ai mà mẹ chỉ im lặng chịu đựng, rồi tự tìm lá cây nhai với nước miếng và đắp lên, ngày này qua ngày khác như thế, cho đến mấy tháng sau mới lành).
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét