Xứ Xã Đoài, Đức Minh, (1977) – Buổi tối lễ Giáng Sinh, 25 tháng 12 năm 1977, vừa ăn cơm xong, anh Khiêm ghé nhà tìm và rủ đi chơi bóng rổ. Trời đất ! Từ lúc giải phóng đâu còn động đến banh, đâu còn chơi môn thể thao nào nữa. Chỉ có cuốc xẻng mà thôi. Không tập dợt gì cả, không chơi thử với đội banh để quen biết nhau, không chuẩn bị thể lực, khởi động hâm nóng gì hết. Thật là vô cùng bất ngờ. Mà anh Khiêm cũng không nói rõ đi chơi ở đâu và chơi với ai. Nhưng không có lý do gì để từ chối, nên cũng leo lên xe càng của anh Khiêm để vô sân bóng rổ nhà thờ Vinh An. Tới nơi mới giật mình ngỡ ngàng vì khán giả đông nghịt bao quanh sân. Rồi cũng bất đắc dĩ vào sân. Phía bên Vinh An có những đối thủ nào mình cũng không còn nhớ, chỉ nhận ra Tuấn, người làm trọng tài, là người ngoài Đức Minh mà mình đã quen, không còn nhớ quen trong hoàn cảnh ra sao.
Vậy mà trận đấu diễn ra vẫn tốt đẹp và lợi thế về phía xứ Xã Đoài của mình. Đội banh phía Xã đoài có 2 anh em Thạch Sơn, và một vài người khác cũng đi học xa nhà ở các dòng tu như Giu se hay La san, nên đều có dịp tập chơi bóng rổ. Mặc dầu không chuẩn bị, không tập dượt, nhưng vì được cổ động nhiều, và có yếu tố tâm lý thuận lợi, nên mình và Thạch đã làm mưa làm gió trên sân, làm bàn được nhiều trái ngoạn mục từ xa. Cho tới khoảng ¾ trận đấu thì đội Xã Đoài dẫn trước một khoảng khá xa hình như là mươi điểm. Về gần cuối, đội banh Vinh An đã thu ngắn khoảng cách, nhưng cũng không gỡ huề hay thắng được mà phải chịu thua.
Chỉ trừ những đứa em trong nhà và một vài người trong xứ là biết mình từ đâu tới, còn những người khác thì không biết, nên họ nghĩ mình là cầu thủ nào đó trên Ban mê thuột Xã đoài đã đi mướn về đánh thuê.
Trân đấu đã mang lại một sự vui mừng rất lớn cho xứ, và một niềm tự hào nơi mấy đứa em của mình, lúc đó còn rất nhỏ. Vân, Thế, Trinh và Nguyên thì còn nhớ rõ cảm giác thích thú vì đã theo dõi tại chỗ và nhìn thấy 2 anh tung hoành trên sân. Thủy, Quang, Giang, Vũ thì quá nhỏ để quan tâm đến bóng rổ và để biết chuyện gì đang xảy ra.
Tối hôm đó về, và kéo dài cả mấy tuần lễ sau đó, người đau nhức ê ẩm, nhất cử nhất động đều có một nơi nào đó trong người bị đau. Nghĩ lại, thấy may mắn là đã không bị thương tật gì nguy hiểm để lại hậu quả lâu dài.
Bây giờ, đã hơn 30 năm qua, mà vẫn có người đôi khi nhắc lại kỷ niệm của trận bóng rổ đêm hôm ấy.
(Trinh : Tới bây giờ em vẫn còn nhớ cái không khí háo hức và niềm vui thắng trận của đêm hôm đó, vui vô cùng !).
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét