30/6/10

Đau bụng

Vũ là út trong gia đình có 5 anh trai và 5 chị gái nên sướng nhất nhà thì không có thể ai giành được. Nỗi vất vả nhất của Vũ chắc cũng chỉ có là tuổi thơ một vài năm gì đó đi chăn bò thôi, nhưng thủa còn nhỏ Vũ lại hay đau ốm. Hồi còn phải đi chăn bò có chị Quang ở nhà, thấy chị Quang rảnh rỗi hoặc Vũ không vui với mấy đứa bạn là về nhà Vũ sẽ nhọc liền thế là chị Quang lại phải đi chăn bò. Tuy biết bệnh của Vũ rất rõ nhưng chị Quang không sao trị được vì có những đêm Vũ khóc (12 đến 13 tuổi) làm chị Quang hết hồn vì thấy Vũ có bệnh thiệt.

Năm 9 tuổi cha dẫn Vũ đi cắt Amidan, tưởng cắt Amidan rồi sẽ khỏe, nhưng sau đó thêm chứng hen suyễn rồi suy tim (lúc đó đã học tới lớp 7, lớp 8). Lúc anh Phong lấy vợ  (1990) cha mẹ có ý gởi Vũ xuống đi học ở Phan Thiết vì có chị Mãng là Bác sĩ nên cũng yên tâm hơn. Nhưng khi xuống Phan Thiết rồi thì chẳng còn đau ốm gì nữa, bệnh tật tự nhiên biến đâu hết (chắc nó sợ chị Mãng) để rồi mới to khỏe được như vậy.
          
Cái bệnh đau bụng thuở nhỏ của Vũ chắc là một sự kiện nổi bật nhất trong đời của Vũ, vì lúc Vũ chưa có trí khôn thì mọi người đã biết cả rồi, nhưng cái bụng đã hết đau lúc nào thì chưa ai được biết.
 
Hồi đó khoảng năm1983 hay 1984 gì đó Vũ còn chưa đi học tự nhiên đau bụng liên tiếp 2 – 3 ngày, bình thường chỉ đau một vài ngày khi uống một vài lần mật heo là khỏi, nhưng lần này cái thuốc đặc trị này không còn tác dụng nữa. Cha thấy đau lâu nên sang mượn chiếc xe Hon da của ông Phúc bên cạnh nhà chở vào ông bác sĩ Sơn (giờ ông đi đâu rồi chả biết nhưng hồi đó ông ở đâu gần nhà anh Nguyên bây giờ) ông cho thuốc uống 3 ngày về thấy bớt sau đó Vũ đạp xe vào lấy uống thêm 3 ngày nữa thế là hết luôn cái bệnh đau bụng từ đó đến giờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét