30/6/10

Một quyết định táo bạo

Năm đó Vũ học ở Phan Rang, anh Giang ở Sài gòn nhắn ra là chờ anh Giang ra chơi rồi đi về luôn. Thời kì đó là năm 1993 xe cộ đi lại lên Dakmil còn khó khăn, anh Nguyên chưa lấy chị Xuân nhưng anh Giang ở nhà anh Trúc nên lên xe đi với chị Xuân ra Phan rang thì ghé xuống vào Vũ chơi (xe I FA tải lộ trình Sài gòn - Phan Thiết - Phan Rang – Nha trang – Đakmil của gia đình chị Xuân do anh Tôn lái, đây gọi là "đường ngoài", hơn 700km vì "đường trong" quốc lộ 14 khoảng 300 km hư không đi được) khoảng 2 đến 3 giờ chiều thì anh Giang tới nơi. Trời Phan Rang nóng nực khó chịu, 2 anh em ra biển Ninh Chữ tắm chán rồi về. Đang ngồi nói chuyện anh Giang hỏi ở đây người ta nướng gì thơm phức vậy, đó là 1 quán nhậu thịt Dông nướng (giống con kỳ nhông nhưng lớn hơn) sát vách nhà anh Phong thế là 2 anh em liền sang mua mấy con về ăn (hồi đó chưa biết uống rượu nên chưa ấn tượng lắm về con Dông phải không anh Giang ?). Ngày hôm sau 2 anh em ra đón xe về BMT, ở Phan Rang muốn về BMT phải đón xe buổi tối từ SG ra đi, tới khoảng 5 giờ sáng hôm sau thì đến BMT (cây số 3).
   
Ra đón xe thì được ngay, đi một mách tới BMT, đoạn đường từ BMT về Dakmil hồi đó lại hơi vất vả, hai anh em không biết bến xe về Dak mil ở đâu chỉ biết xuống cầu chui là đón được. Hồi đó 2 anh em biết rằng tuyến “xe car” BMT  - Dakmil một tuần có 3 chuyến nhưng không biết là xe chạy vào ngày chẵn hay ngày lẻ.

Hai anh em đi bộ lai rai đến đầu đường Đinh tiên Hoàng là bến xe nội thị ở đó ngồi chờ đến 8 h 30 thì gặp “xe Car’” của anh Hoàng ông Chính (gần nhà mình) chạy tới. Mừng quá chạy ra đón ngoắt hoài mà thằng Quyền (bạn anh Giang con ông Chính) nó chẳng chịu dừng (sau này mới biết nó không được rước khách ở đó phải xuống Cầu Chui nó mới đón) 2 anh em tức quá quyết định đi bộ về Dakmil gặp xe chỗ nào thì lên chỗ đó với một điều kiện xe Car mới đi còn xe Cá thì không đi (Xe Car là xe chở khách nhiều hơn hàng và có chỗ ngồi còn xe Cá thì chỉ chở hàng và cá người phải đứng phía sau). Nhưng 2 anh em biết chắc là xe Car chỉ có 1 chiếc và nó đã đi qua rồi thế là cả 2 quyết định đi bộ về. Cũng gọn gàng thôi vì 2 anh em chỉ có 2 cái Ba lô, Đi tới đâu thấy chán thì trong Ba lô Vũ có sẵn trái cầu hai anh em dừng lại đá chơi chả biết mệt là gì cả. Đi tới trường  Đại Học Tây Nguyên gặp anh Linh con ông Cương cũng ở Xã Đoài (trạc tuổi anh Giang) anh Giang hỏi đi đâu anh Linh nói là đón xe đi Cư Jút thế là 2 anh em rủ anh ta đi bộ luôn cho vui, đi tới chợ Hòa phú anh Linh bảo đau chân nên dừng lại đón xe Lam đi, thế là 2 anh em lại đi tiếp. Vừa đi vừa đá cầu dọc đường chẳng để ý gì đến lúc lên một cái dốc dài nhìn đàng trước lại thấy một cái dốc dài nữa anh Giang mới bảo thôi nghỉ đã và hỏi Vũ có nước uống không, có chai nước trong ba lô nhưng Vũ đem ra chỉ còn nửa chai, uống xong lại thấy đói bụng vì đã 11h 30 trưa. Trên đường đi hồi đó không có lấy một bóng xe kể cả xe tải nên 2 anh em bắt đầu thấy lo vì không mang theo thứ gì để ăn cả, nếu quay lại chỗ có nhà để mua đồ ăn thì xa vì đã đi qua khỏi làng khoảng 2 tiếng đồng hồ rồi, 2 anh em quyết định đi tiếp gặp nhà nào vào xin nước uống cái đã, đi khoảng 1 tiếng nữa thì trời bắt đầu mưa, may quá nghe tiếng  xe chạy sau lưng tới, Vũ hỏi anh Giang giờ gặp xe Cá có đi không,  anh Giang anh hùng trả lời xe Cá thì mình xin lên trú mưa lúc nào hết mưa thì mình xuống. Nói là nói thế thôi chứ gặp được xe là mừng quýnh rồi, thế là 2 anh em leo lên xe Cá đứng níu đằng sau đi về. Xe cá khi lên dốc đang chạy chậm chậm thì thấy xe I FA của chị Xuân chạy sau tới (Xe này chở anh Giang ra Phan Rang nhưng kẹt lại ở trạm cân một đêm nên lại về sau) 2 anh em cảm thấy rất tiếc vì đã lỡ leo lên xe Cá mất rồi.
 
Sau này Vũ có dịp xác định lại lộ trình thì biết hai anh em đã đi khoảng 30 km, 2 cái dốc dài đi qua là dốc đá chẻ và lúc lên xe Cá là khoảng đoạn trạm vé bây giờ.

(Giang: Anh hơi bất ngờ khi nghe Vũ kể lại chuyện này, bởi anh đã quên hết. Vũ kể đến đâu thì anh mới nhớ ra đến đó. Và cũng nhớ thêm là anh đã ra Phan Rang 2 lần, một lần đi với bạn Kỳ khoảng đầu năm 2004, bị sốt nằm li bì mấy ngày ở ngoài đó. Lần khác là như Vũ đã kể. Lâu nay anh vẫn nhớ là mới chỉ ra PR có một lần!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét