Khi em đang nhỏ, có lẽ chị Tuyết là người coi sóc em nhiều nhất. Nhưng điều đó, lúc nhỏ em không thể hình dung được. Sau này khi đã lớn, khi đó chị Tuyết đã đi tu, mỗi lần về nghỉ chị thường hay uốn tóc cho em bằng cách hơ chiếc đũa trong lửa cho nóng rồi cuốn tóc vào cho quăn rồi lại còn thắt hai bên nữa, mặc dù chuyện đó làm em mắc cỡ (vì bản tính em thích đơn sơ giản dị) nhưng không hiểu sao em vẫn để chị làm.
Có những lần mẹ chuẩn bị cắt tóc cho em là chị lại nói em chạy đi chỗ khác, đừng để mẹ cắt vì mẹ cắt tóc lên cao để lộ cả tai ra (xấu mất em của chị)!
Mặc dầu không có nhiều kỷ niệm về chị nhưng em cảm nhận rõ ràng chị luôn quan tâm săn sóc em bằng cách này hay cách khác, chị đã luôn yêu thương và nâng đỡ em trong cuộc sống, em cảm ơn chị rất nhiều!
Em đi lấy chồng mà chị khóc dữ vậy hả?
Sao em chẳng động lòng chút nào ha!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét