Đối với anh Sơn em cũng không nhớ gì nhiều ngoài chuyện anh chạy trốn chị Tuyết không chịu quét nhà bị té u đầu và anh bị cậu đánh. Nhưng em không thể quên được những kỳ nghỉ hè anh từ chủng viện Sao Biển trở về. Tuy nhớ không rõ lắm, chỉ biết là đôi lúc anh cho em tiền để ăn cà rem và anh kiểm soát giấc ngủ trưa. Có lần anh hỏi em rằng “ngày hôm nay em đã nhớ đến Chúa được mấy lần”. Câu nói ấy em còn nhớ mãi đến hôm nay và đó cũng là động lực giúp em biết hướng về Chúa nhiều hơn.
(Sơn: anh không còn nhớ đã hỏi em câu đó trong trường hợp nào, nhưng chuyện ăn cà rem thì anh nhớ rõ. Anh là người không thích tiêu xài lặt vặt, có thể nói là anh không có nhu cầu, không cảm thấy cần mua sắm gì cả, anh thỏa mãn hài lòng với những điều tối thiểu, nên tiền cha mẹ cho trước khi đi nhập học, thường lúc về vẫn còn nguyên. Có lần đang ở nhà, có đứa bé bán cà rem đi ngang, anh nổi hứng kêu vô cho các em ăn. Không phải một hai đồng, mà ăn thả dàn, hết cây này tới cây khác. Các em ăn tự do, bao nhiêu cũng được. Hình như mấy anh em mình ăn hết sạch banh cái thùng kem của nó. Anh nhớ là kem rất ngon, có mùi đậu xanh hay đậu đỏ, chứ không phải chỉ có nước đá như về sau này. Lúc đó có lẽ trong nhà đủ mặt các em, từ anh xuống tới anh Thạch, Vân, và chắc chắn là có Phong. Còn Trinh thì anh không nhớ rõ có tham gia vào cuộc “nhậu” hay không.)
Em còn nhớ vào những dịp nghỉ hè, anh Sơn anh Thạch thường ngồi chơi đàn và hát lúc về chiều, hai anh hát rất hay và rất ấn tượng, tạo cho em những khoảnh khắc thật thú vị không thể nào quên. Khi anh Thạch còn học ở BMT, em có lên thăm một lần và đưa mít cho anh.
…
Một buổi tối, khi em đang chăm sóc cho bà nội, thì anh Thế chạy lên báo: có điện cậu Sơn gặp, vừa nghe dứt lời thì em chạy vội về để gặp anh, lòng mừng vui không thể nói hết bằng lời…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét