5/6/10
Cô đơn và sợ hãi
Khi nhà mình mới chuyển lên BMT em được hơn 9 tuổi, cuộc sống hoàn toàn thay đổi, em nghỉ học ở nhà giữ em Giang, lúc đó khoảng 6 tháng tuổi. Lúc đó em buồn và nhớ về Phan Thiết vô cùng. Thời gian đầu khu gia binh không có người ở, chung quanh không một bóng người, cứ chập choạng tối là em bồng Giang ra khỏi nhà nhìn xuống dưới vườn chờ mẹ về. Có những chiều tối gió thổi rất lạnh nhưng vẫn cứ đứng ngoài trời để chờ mẹ, mà mẹ thường về nhà rất muộn, khi nào không thấy đường để làm việc nữa thì mới thôi. Vì hoang vu quá nên cứ tối đến là em lại có cảm giác không an toàn. Em mong cha lên lắm, nhưng mỗi tháng cha chỉ lên có ít ngày rồi về Phan Thiết lại. Một ngày kia khi cha chuẩn bị về PT, sáng sớm ra đi cha thức em dậy đi lễ. Nghĩ đến chuyện cha ra đi em buồn quá nên cứ đứng gục mặt vô vách nhà. Cha tưởng em đang ngái ngủ nên hỏi: “Sao hôm nay con lâu tỉnh vậy?”. Rồi hai cha con cùng đi, dọc đường cha dặn dò nhiều điều nhưng em lại cứ ngoẻo đầu một bên. Cha lại hỏi: “ Con bữa nay làm sao vậy?”. Lúc đó em rất muốn nói vì cha ra đi nên con buồn lắm nhưng sao cổ họng không thốt ra được lời nào mà cứ thẫn thờ như một cái xác không hồn vậy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét