Không yêu thế nào được khi một người mẹ suốt một cuộc đời hy sinh tất cả vì hạnh phúc của gia đình. Tuy cha dạy dỗ và uốn nắn em nhiều hơn, nhưng mẹ đã hy sinh cho em rất nhiều.
Em nhớ hồi ở Vinh Thủy, những dịp nghỉ hè thì cũng có đan lưới, đi hái rau dền gai về nấu cho heo và có một đợt lại nhận mùng để tháo, nhưng tuy vất vả mẹ vẫn để cho em nào là đi sinh hoạt thiếu nhi trong xứ, đi huấn luyện trưởng v.v….
Thời gian đi học ở BMT cũng vậy, sáng sớm lễ về là em chuẩn bị sách vở để đi học, vì đi bộ từ cây đa số 5 mà lên đến trường Vinh Sơn hình như là 5 cây số, có hôm vừa đi vừa chạy vì sợ trễ học, hôm nào trời mưa lớn quá thì mẹ cho 10 đồng để đi xe lam. Ghê gớm nhất là mùa sâu đi dưới bóng cây keo thì mát thật nhưng những con sâu rớt xuống rùng cả mình (sâu này dân tọc họ ăn).
Trong nhà công nặng việc nhẹ mẹ vẫn gánh vác nhiều hơn. Có lần khi ở BMT mẹ bửa củi và dằm củi văng trúng lông mày (chút xíu nữa thì vô mắt) máu ra cũng nhiều. Tuy khó nhọc vất vả nhưng em chưa hề nghe mẹ than phiền trách móc nặng lời, vì em biết rằng mẹ luôn tin tưởng phó thác và cậy trông vào Chúa. Ơn chúa đã giúp mẹ vượt qua tất cả, mẹ quả là một tấm gương sáng cho con noi theo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét